Lục gia vừa mới chuyển đến kinh thành được mấy ngày, trong phòng hay ngoài sân vẫn còn lộn xộn, hạ nhân vội vàng dọn dẹp, rồi cãi nhau, đến khi một phụ nhân mặc váy đỏ bạc đến mọi người mới yên lặng.
Đó là phu nhân Lục gia, xưa nay luôn nghiêm khắc, ai phạm sai lầm mà rơi vào tay bà, thì mất nửa cái mạng, lúc này không biết bà đến khuê phòng tứ cô nương làm gì? Bọn hạ nhân tập trung nín thở, truyền cho nhau ánh mắt nghi.
Cửa bị đẩy ra, Lục phu nhân nhìn thấy Lục Nguyệt Chân đang nằm nghiêng trên giường, tư thế lười biếng, nhưng khuôn mặt lại thanh lệ thát tục, căn phòng âm u này vì có nàng mà nổi bật ánh sáng, Lục phu nhân thầm nghĩ, Hạ lục cô nương là cái gì cũng dám tự xưng là mỹ nhân chứ, bây giờ nữ nhi bà vào kinh thành, mỹ nhân gì đó đều phải né qua một bên.
Bà ôn hòa cười một tiếng: "Nguyệt Chân, ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của lão Hầu gia, nhà chúng ta cũng muốn đến đó chúc mừng." Bà đưa mắt liếc nha hoàn, nha hoàn lập tức dâng lên mầy bộ đồ mới: "Đều là màu sắc con thích, chúng ta mới đến, không thể thất lễ trước mặt người khác được."
Giọng nói dịu dàng, nhưng nếu nhìn kĩ chân mày lại tràn đầy sắc bén.
Lục Nguyệt Chân là thứ nữ Lục gia, năm nay mười chín tuổi, mấy năm gần đây Lục phu nhân tìm cho nàng rất nhiều tướng công, nhưng mà không có cái nào thành, bà ta biết là do Lục Nguyệt Chân động tay động chân, nhưng bà ta không phải mẫu thân ruột của nàng nên tuyệt đối sẽ không nhẫn nại, nữ nhân nếu có khuôn mặt xinh đẹp, không cầm đi đổi phú quý chẳng lẽ lại để bị chà đạp ư?
Ngay cả Lục lão gia cũng cho phép, nên bây giờ cho nàng một cơ hội.
Bùi gia, sau khi Tư Đồ Tu lên ngôi, một nhà có hai công hầu, phú quý hiếm thấy, nghe nói đại thọ Bùi lão hầu gia, ngay cả Tư Đồ Tu cũng lộ diện, vinh dự như vậy, nhà nào mà không nghĩ đến đó để nịnh bợ? Chỉ cần Lục Nguyệt Chân đồng ý, mặc kệ là bị Hoàng thượng nhìn trúng, hay là thân thích của Bùi gia, chỗ tốt đều đếm không hết.
Lục phu nhân có thể nhìn thấy lão gia nhà mình lên như diều gặp gió, bà ta vò vò khăn tay, nhìn chăm chú Lục Nguyệt Chân: "Nguyệt Chân, con không nghe thấy sao?"
Nếu nàng à không thông minh một chút, thì không thể trách bà ta tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ ác độc).
Nếu là thường ngày, Lục Nguyệt Chân sẽ qua loa cho xong, nhưng mà bây giờ nàng lại mỉm cười: "Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ ăn mặc thật đẹp, sẽ không để người thất vọng."
Nụ cười chân thành, không có một chút giả ý, xem ra nàng rất nguyện ý, Lục phu nhân mở cờ trong bụng: "Đợi lát nữa, ta sai người đưa trang sức đến đây."
Lục Nguyệt Chân cười nói: "Đã khiến mẫu thân nhọc lòng rồi."
Lục phu nhân vừa lòng, quay người ra ngoài.
Đến ngày thứ hai, nàng từ khuê phòng đi ra, quả nhiên là diễm lệ bốn phương, từ đầu đến chân đều mặc trang phục tinh tế, Lục phu nhân cầm tay nàng, tán thưởng: "Nguyệt Chân, con càng lớn càng xinh đẹp, thật không uổng công ta thương con."
Thương sao? Lục Nguyệt Chân vụng trộm phì cười, bất quá chỉ bà ta chỉ muốn đưa nàng cho mấy tên quan lại quyền quý làm đồ chơi thôi, hoặc là làm vợ kế, hoặc là thiếp thất, lúc này lại muốn nàng làm phi tử của con rễ mình.
Chứ làm sao lại có chuyện đó!
Không sai, kì thật linh hồn của Lục Nguyệt Chân là Lâm Nguyệt Chân, thê tử Bùi Trăn, nương của Bùi Ngọc Kiều, năm đó sau khi bị bệnh chết, linh hồn của nàng nhập vào thân thể Lục Nguyệt Chân, lúc đó mười lăm tuổi. Đến hai năm sau nàng mới khôi phục trí nhớ kiếp trước, chỉ là Lục lão gia luôn làm quan ở Liễu Châu, cách kinh thành rất xa, nên nàng cũng không có cách nào trở về đây.
May mắn ông trời có mắt, năm nay Lục lão gia được thăng quan, cũng là lúc này nàng mới biết, kinh thành biến đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng khiến nàng vui vẻ nhất là, Bùi Trăn không có tái hôn, chắc ông ấy vẫn còn nhớ mình? Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, khóe môi nàng nhịn không được nhếch lên.
Lén lút kéo màn xe ra, sắp tới Bùi gia, cánh cửa kia vô cùng quen thuộc, con đường cũng quen thuộc, nước mắt lại rơi xuống, nàng vội vàng lấy khăn lau đi.
Thực ra mấy năm nay, nàng đã rơi lệ mấy lần, nhớ Bùi Trăn, nhớ hai đứa nữ nhi, sợ nàng không có ở đó, bọn họ nhớ nàng sẽ đau lòng, cũng lo lắng hai đứa nữ nhi không có mẫu thân dạy dỗ, rất đáng thương, xém chút nữa khóc đến mù mắt. Nhưng mà khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, nàng một mực chờ đợi cơ hội, nếu như lần này Lục lão gia không được thăng quan, e rằng nàng sẽ dựa vào bản lãnh của mình một mình đến kinh thành.
Bây giờ cuối cùng cơ hội cũng đến.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, từ trên xe bước xuống, theo Lục phu nhân vào nhị môn Bùi gia.
Lần này đại thọ Bùi gia, hầu như toàn bộ quyền quý ở kinh thành đều tập trung ở đây, nếu không phải trước đó Lục phu nhân cho nàng chuẩn bị trước, thân thiết với Đậu lão phu nhân, chỉ sợ không thể bước vào cửa được.
Rời khỏi bữa tiệc khoảng nửa canh giờ sau, Lâm Nguyệt Chân được Lục phu nhân ngầm đồng ý, rời khỏi đám nữ quyến, đi đến trạch viện nàng từng ở trước đó.
Trước cửa Hồng Tất, hai cây hải đường một người đã ôm hết không ngờ lại lớn như vậy, lúc này nở đầy cánh hoa màu gạo, chồng chất trên tán cây như đám mây, nàng đưa tay sờ lên tán cây, nhớ đến lúc trước gieo giống hoa xuống, chàng nói, nàng thích hoa như vậy, mấy trăm bồn trong sân còn không thấy đủ, bây giờ trước cửa cũng không chịu buông tha.
Một đại nam nhân như chàng không thích hương hoa lúc nào cũng quanh quẩn trước chóp mũi, nhưng mà lại dung túng nàng, biến trạch viện này thành núi hoa biển hoa.
Cuối cùng nàng ngã bệnh, mỗi ngày chàng đều hái hoa cắm bên cạnh giường cho nàng.
Thấy chàng ngày ngày càng tiều tụy, nàng nói chàng sau này đừng nhớ đến nàng, thậm chí vào giờ khắc đó còn hi vọng chàng có thể tìm một thê tử khác, chăm sóc nàng ta thật tốt.
Nàng nghĩ như vậy, sợ chàng khổ sở, sợ chàng cô đơn, nhưng cuối cũng chàng vẫn không nghe nàng, sống một mình như vậy suốt mười mấy năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!