Chương 163: (Vô Đề)

Đối với động tác này của nàng ta, Tư Đồ Cảnh cảm thấy khinh thường, nhíu mày nói: "Ngươi làm vậy là vì sao?"

Nàng ta lắc đầu, không trả lời, bởi vì nàng ta biết, vì sao mà nàng ta khóc...

Đó là vô cùng hối hận.

Nhưng nàng ta không còn tư cách xin làm vợ hắn lần nữa, bỏ qua món đồ này, thì không thể nào đoạt lại.

Khóc được một lát, nàng ta lau khô nước mắt, đoan đoan chính chính viết xong tên của mình.

Lúc đưa đơn ly hôn lại, nàng ta nói khẽ: "Hi vọng vương gia có thể gặp được một người thiện lương, có thể đối xử tốt với Quỳnh nhi thì càng tốt."

Câu nới này chính là chân thành nhất.

Đối với chuyện này, nàng ta một chút cũng không dây dưa, Tư Đồ Cảnh mới phát hiện ra là mình đoán sai, còn tưởng rằng nàng ta muốn đổi ý, dù sao hắn cũng được Tư Đồ Tu coi trọng, tuy chỉ là một vương gia, nhưng lại có thực quyền, sớm đã không phải như nhàn vương lúc trước, theo lý thuyết, người hư vinh giống như nàng ta sẽ, hẳn là sẽ không bỏ được.

Nào có thể đoán được nàng ta lại không có ý đó, hắn liền cảm thấy kì quái, gõ hai cái trên đơn ly hôn: "Ngươi thật sự đã quyết định kỹ rồi chứ?"

Viên Diệu Huệ nói: "Vâng, mọi chuyện trước đây ta xin lỗi vương gia, cô phụ một thân thâm tình của vương gia, bây giờ chỉ hi vọng người có thể mạnh khỏe." Nàng ta đứng lên: "Chúng ta đến nha môn."

Nói thật đơn giản nhẹ nhàng, nhưng toàn thân nàng ta đều đau nhức.

Bởi vì nàng ta biết nếu như mình mở miệng muốn ở lại bên cạnh hắn chỉ khiến hắn càng khinh thường nàng ta, nếu như thế thì cần gì phải làm vậy chứ? Bây giờ trong lòng hắn, nàng ta chỉ là một nữ nhân ham hư vinh mà thôi.

Tư Đồ Cảnh không nói tiếp, sóng vai cùng nàng ta đi ra ngoài.

Đến nha môn, làm xong việc này, nàng ta thi lễ với hắn rồi quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng ta, hắn chỉ cảm thấy tim mình trống rỗng, cũng không biết việc này là đúng hay sai, nhưng đã đi đến bước này thì không còn đường lui, hoặc là hắn nên hi vọng, hai người họ đều có thể gặp được người tốt, tiếp tục sống an ổn.

Bên này Tư Đồ Cảnh ly hôn, còn bên kia Tư Đồ Dụ lại rục rịch muốn lấy vợ, Tư Đồ Uyển nghe hạ nhân nói, hắn mượn cớ nhiều lần đến Trương gia, rõ ràng là có ý với Trương tam cô nương.

Nhưng trước đây, cô bé đã sớm điều tra, Tam cô nương kia là thứ nữ, mẹ đẻ là gái lầu xanh, bị Trương lão gia nhìn trúng mang về nhà, trong nhà vì muốn che đậy nên nói là phụ nữ đàng hoàng ở Dương Châu, bây giờ nữ nhi đã lớn, còn không phải thấy dung mạo xinh đẹp nên mới nguyện ý mang ra ngoài ư.

Nhưng bé đường đường là chủ, làm sao có thể chấp nhận mẹ kế như vậy?

Đợi Tư Đồ Dụ gần tối trở về, đi tìm Tư Đồ Uyển nhưng lại không thấy bóng dáng, hỏi một chút mới biết đang ở hương phòng, đó là nơi đặt bài vị của mẫu thân bé, hắn đi đến, chỉ thấy nữ nhi đang quỳ ở đó, thân thể nho nhỏ quỳ trên đất, loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở, cực kì bi thương.

Hắn lập tức bước nhanh lại hỏi: "Uyển nhi, ai khi dễ con, làm con khóc thành cái dạng này?"

Trong ấn tượng của hắn, nữ nhi là người rất kiên cường, quản lý thỏa đáng toàn bộ việc trong vương phủ, không có một lổ hổng, bây giờ thấy bé như vậy, khiến phụ thân như hắn không thể không kinh hoàng.

Tư Đồ Uyển trầm giọng nói: "Chỉ là nữ nhi nghĩ đến mẫu thân, nhớ lúc người còn ở đây, nữ nhi ở bên cạnh, chưa bao giờ phiền não."

"Bây giờ con có thể cũng giống như vậy." Tư Đồ Dụ thở dài, dìu bé dậy: "Nếu là mệt mỏi, có thể đem mọi chuyện giao lại cho hạ nhân xử lý, vi phụ có thể mang con ra ngoài giải sầu, con có chuyện gì không vui, cũng có thể nói với vi phụ."

"Nhưng nếu phụ thân tái giá thì không được vậy nữa." Tư Đồ Uyển nhìn bài vị mẫu thân, yếu ớt nói: "Nhất là người giống Trương tam cô nương đó, chắc phụ thân còn hiểu rõ tính tình của dì ấy hơn con. Nếu là cô nương đứng đắn sao có thể xuất đầu lộ diện, thậm chí còn bí mật đến gặp nam nhân? Nữ nhi không thích dì ấy, nếu dì ấy mà gả vào đây, nư nhi cũng sẽ không để ý đến dì ấy."

Nói xong, nước mắt bé chảy xuống: "Nếu là như vậy, nhất định phụ thân sẽ trách con, đuổi con ra khỏi phủ..."

Bé càng nói càng thương tâm, Tư Đồ Dụ không biết làm sao mới tốt, gương mặt cũng hơi đỏ lên, Tam cô nương kia rất có phong tình, nhưng ngẫm nghĩ một lát, hành vi cử chỉ không hợp quy củ lắm, khó trách Tư Đồ Uyển lại không chịu, nhưng nghĩ lại rồi hỏi: "Làm sao con biết được?

''Nữ nhi quan tâm đến người, tất nhiên sẽ để ý." Tư Đồ Uyển hơi nâng cầm lên: "Lúc mẫu thân qua đời, đã nói với nữ nhi, cha thờ ơ chủ quan, nói nữ nhi phải quan tâm nhiều hơn, cho nên chuyện trong nhà chưa từng để cha lo lắng. Thật ra hôm nay nữ nhi cũng không đúng, nhúng tay vào chuyện chung thân đại sự của cha." Bé ngừng một lát nói: "Nếu như cha nhất định phải cưới dì ấy, liền đợi qua mấy năm nữa nữ nhi gả đi, đây là thỉnh cầu duy nhất của nữ nhi."

''Gả đi, sau đó con không muốn trở về nữa hả?" Tư Đồ Dụ bình tĩnh nhìn bé: "Ta chỉ có một đứa con!"

Tư Đồ Uyển lại khóc: "Chỉ có thể làm như vậy, không phải cha cũng tình nguyện cưới Trương tam cô nương ư?"

''Ai nói?" Tư Đồ Dụ tức giận nói: "Không nhất thiết không phải nàng ta thì không được! Nhưng mà trong phủ không thể không có chủ mẫu, ta chỉ là nghĩ có người nguyện cùng ta chia sẻ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!