Đông đi xuân đến, vạn vật thức tỉnh, tiếng chim hót lâu nay không được nghe đột nhiên vang lên ngoài cửa sổ, rất êm tai.
Tư Đồ Tu vừa vung bút đỏ phê duyệt cho nhạc phụ trở thành quốc công, lúc này lại có một tấu chương khác thì ra là của Thẩm Mộng Dung, chân mày chàng nhướng lên, lướt nhìn một cái liền rõ ràng, thì ra là vì muốn thay đổi quy định thu thuế của Hoa quốc.
Lại nói đến, Thẩm Mộng Dung vẫn chưa lấy vợ, từng là tình địch, Tư Đồ Tu vẫn chú ý đến hắn mấy phần, lúc ở Hàn Lâm Viện, Thẩm Mộng Dung ra mắt hai bộ tập văn, làm hấp dẫn vô số người, lúc đó Tư Đồ Hằng Thành đặc biệt điều hắn đến hộ bộ đảm nhiệm Lang Trung (là chức quan tứ phẩm, chuyên quản lý việc đất đai, dân số, tiền, lương thực, cống nạp), chiến tích cũng ra tròn ra méo (nghĩa là cũng khá).
Bây giờ lại có tâm nghĩ đến, dám nói thẳng việc thu thuế hiện nay, Tư Đồ Tu suy tư một lát, dùng bút đỏ vẽ một vòng trên tên hắn, khác với mấy tấu chương khác, thăng chức cho hắn làm Tri phủ Du Châu, cũng chọn Du Châu là nơi thí điểm cho việc thu thuế.
Núi cao Hoàng thượng xa, nếu Thẩm Mộng Dung có thể cai trị được thì cho hắn một cơ hội cũng không sao.
Mất một canh giờ xem tấu chương, mắt thấy mặt trời dần ngã về phía tây, chàng gác bút đứng dậy đi ra ngoài, đến cổng Khôn Ninh cung, thấy thiếu hai người thị vệ liền biết bọn họ đi theo hầu Bùi Ngọc Kiều.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương đã dẫn hai vị Hoàng tử đi ngắm hoa rồi ạ."
Ở trong cung, vô ưu vô lo, bây giờ Bùi Ngọc Kiều đã không còn kinh hoảng như lúc phong hậu, bởi vì như Tư Đồ Tu nói, xem như nàng làm Hoàng hậu thì cuộc sống sau này của nàng cũng không có gì thay đổi, chỉ là quản một nơi lớn hơn xưa gấp mấy lần mà thôi.
Nàng dần cảm thấy quen thuộc, ngoại trừ mỗi ngày quan tâm đến mấy chuyện nhỏ bé của Tư Đồ Tu thì chính là nuôi dạy hai đứa con trai thật tốt.
Trong vườn hoa trồng rất nhiều kì hoa dị bảo, màu sắc rực rỡ, bây giờ Hi nhi nhận biết được nhiều thứ, dương dương đắc ý giới thiệu cho đệ đệ biết, thể hiện mình là một ca ca tốt.
"Đây là hoa đỗ quyên."
"Cái này gọi là hồ điệp (bươm bướm), chờ đệ biết chạy, huynh bắt cho đệ chơi."
Đương nhiên, nhóc cũng thỉnh thoảng uốn nắn sai lầm của đệ đệ: "Không được ngậm ngón tay, bẩn lắm!"
Nhưng Diễn nhi một chút cũng không hiểu, bé mới được tám tháng, chỉ có thể mập mờ phát ra mấy tiếng, bé chỉ cảm thấy người bên cạnh cằn nhằn mãi, không ngừng ầm ĩ bên tai, vô cùng chán ghét, bàn tay nhỏ đưa qua đập vào gương mặt Hi nhi.
Hi nhi có ý tốt dạy bảo đệ đệ, nhưng lại được hưởng đãi ngộ này, không nhịn được la lên: "Nương, đệ đệ đánh con!"
Bùi Ngọc Kiều cười nhạo: "Diễn nhi buồn ngủ, con không nhìn thấy mắt đệ đệ muốn híp lại rồi hả? Con còn cằn nhằn đệ mãi đương nhiên đệ phát cáu rồi."
"Đệ ấy hung dữ như thế, còn phát cáu nữa chứ?" Hi nhi nhíu mày.
"Khi còn bé con còn đánh vi nương nữa kìa, con không nhớ ư?" Bùi Ngọc Kiều nói: "Diễn nhi chỉ là vô ý thôi, bây giờ đệ đệ không biết nói chuyện chỉ có thể động tay, còn nữa, đệ đệ cũng không hiểu mọi chuyện." Vừa ôm bả vai Hi nhi: "Con đừng giận đệ đệ, từ trước đến nay Hi nhi của chúng ta rất rộng lượng, vi nương rất thích."
Sau khi sinh Diễn nhi, muốn chén nước yên tĩnh cũng không dễ, mặc dù Hi nhi thương đệ đệ, nhưng nếu nàng thiên vị con trai út, nhóc sẽ không cao hứng, cho nên nàng thường thể hiện cử chỉ quan tâm nhóc.
Quả nhiên, Hi nhi liền vui vẻ lại, khoát tay nói: "Con là ca ca, đương nhiên sẽ không hẹp hòi như vậy."
Tháng ba, nắng ấm áp nhưng không nóng, chiếu lên người rất dễ chịu, lúc này Diễn nhi mở miệng nhỏ ngáp một cái, lộ ra hai viên gạo nhỏ trắng trong hàm răng, xong miệng nhỏ liền bĩu lại, từ từ nhắm mắt lại, hai bàn tay nắm thành quyền, một chút liền ngủ thiếp đi.
Hi nhi duỗi tay đụng mặt đệ đệ, nghĩ thầm đệ đệ thật đáng yêu, đệ đệ khả ái như vậy, đánh nhóc một chút cũng không sao!
Bùi Ngọc Kiều cũng cúi đầu nhìn, thoạt nhìn ba mẹ con rất thích thú, giống như tiểu hài tử có mị lực rất lớn, Tư Đồ Tu đi tới, khẽ nói: "Cẩn thận đừng làm bé tĩnh, mau ôm trở về đi."
Trúc Linh vội vàng ôm Diễn nhi đi.
"Hoàng thượng phê duyệt tấu chương xong rồi hả?" Bùi Ngọc Kiều cười một tiếng, lập tức kéo cánh tay chàng.
Tư Đồ Tu ừm: "Trẫm mới phong nhạc phụ trở thành quốc công."
"A..."
Chàng vươn tay bịt miệng của nàng, cảnh cáo nói: "Không được nói không muốn."
Bùi Ngọc Kiều liền nuốt xuống câu nói kia.
Thấy đôi mắt thật to của nàng chuyển động vòng vòng, chàng buông tay ra: "Nhạc phụ nhận được tước vị này là danh chính ngôn thuận, ông vốn có có công lao vất vả, nhưng thật đáng tiếc..." Ngừng một lát, ngón tay chàng nhẹ vuốt hai cái hỏi thăm: "Có muốn trẫm ban thưởng cho nhạc phụ một thê tử hiền lương thục đứa, dù sao đời này cũng còn dài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!