Chương 16: (Vô Đề)

Ngày đó, buổi sáng, nàng còn chưa thay quần áo là Bùi Ngọc Anh đã tới.

"Muội muội, sao muội đến sớm vậy? Ăn sáng chưa?"

"Chưa ăn, muội tới gặp tỷ trước."

Bùi Ngọc Kiều nói: "Ở đây ăn với tỷ, Trúc Linh, em đi phòng bếp lấy hai phần thức ăn."

Trúc Linh dạ một tiếng.

Bùi Ngọc Anh cầm lược chải tóc cho nàng.

Bỗng nhiên Bùi Ngọc Kiều thấy áp lực rất lớn, không cần phải nói, nhất định là muội muội muốn nàng nàng để lại ấn tượng tốt trước mặt người khác rồi.

Bùi Ngọc Anh rất khéo tay, búi cho nàng kiểu tóc song thùy kế, lại cài trâm hoa có hơn mười đóa hoa nhỏ màu vàng, còn có viên châu mã não màu hồng xen vào, vô cùng tươi mát khả ái. Nàng ấy nhìn lại, rất thoả mãn dặn dò: "Tỷ tỷ, từ lúc tỷ té đến giờ thì đây là lần đầu tiên trước mặt mọi người, tỷ thể hiện phong thái của một cô nương, tỷ nhớ phải xinh đẹp, nhớ phải..."

"Tỷ biết rồi, tỷ sẽ không nói bậy, không chạy linh tinh." Bùi Ngọc Kiều trả lời.

Ăn xong hai người lên chính phòng, Bùi Ngọc Họa đã ở đó, thấy các nàng ung dung tới chậm thì cằn nhằn hai tiếng: "Chuẩn bị nửa ngày, muốn diễm áp quần phương sao?"

Bùi Ngọc Anh cười rộ lên: "Muội cũng rất đẹp, người nào áp người nào còn chưa biết đâu."

Bùi Ngọc Họa được nàng khen thì lòng tràn đầy vui vẻ.

Trong khoảng thời gian này, ba người không có mâu thuẫn quá mức, coi như chung sống hài hòa.

Ánh mắt thái phu nhân lướt qua từng người, bà liên tục gật đầu: "Ăn mặc rất đẹp, tỷ muội chung nhà nên hòa thuận, đừng để người ta cười nhạo."

Ba người dạ một tiếng.

Mã Thị kéo Bùi Ngọc Họa lại dặn dò vài câu, các nàng ra ngoài cửa thuỳ hoa, ngồi lên xe ngựa ra khỏi kinh thành.

Đương nhiên trưởng công chúa Bảo Gia có phủ công chúa, chỉ là bình thường ít ở, nàng ta hay ở Lan Viên.

Lan Viên có diện tích ba bốn trăm mẫu, vô cùng rộng lớn, bên trong chằng chịt đình viện, lầu gác, đình tạ. Khu vườn xây dựng theo phong cách Giang Nam, lộ ra cảm giác dịu dang. Vào mùa này đi dạo trong đó, không hề giống ở kinh thành, bên tai nghe được tiếng chim hót, Bùi Ngọc Anh nhớ Tư Đồ Huyền Nguyệt có nuôi vài con vẹt, còn có vài con họa mi.

Cuộc sống của nàng ta giống cuộc sống thần tiên!

Bùi Ngọc Anh không nhịn được nhìn xung quanh, Bùi Ngọc Họa hâm mộ nói: "Không hiểu sao nàng ta phú quý như vậy?"

Bàn về thân phận, phụ thân nàng ta chỉ là đường thúc chi xa của hoàng thượng, bối cảnh sa sút, Tư Đồ Huyền Nguyệt ỷ vào một thân tài hoa nên được hoàng thái hậu yêu thích, tấn phong thành công chúa.

Bùi Ngọc Anh lắc đầu: "Đừng bàn thị phi."

"Chỉ là tò mò mà thôi." Bùi Ngọc Họa rất không thích Bùi Ngọc Anh nghiêm túc, rõ ràng đều là cô nương như nhau mà lại ra vẻ như người lớn.

Bùi Ngọc Họa quay đầu nắm tay Bùi Ngọc Kiều: "Tỷ tỷ, tỷ nói tại sao tiếng chim kêu ở đây dễ nghe như vậy?"

"Đúng vậy, giống như đang hát, có phải chúng nó đang nói chuyện với nhau?"

Bùi Ngọc Kiều bắt đầu hứng thú.

Bùi Ngọc Họa cười hì hì nói: "Chúng ta về nhà xin tổ mẫu mua mấy con được không? Buổi sáng nghe nó kêu rất thú vị."

"Ừ, đương nhiên là được, có điều kêu vào buổi sáng thì ồn lắm, ngộ nhỡ đang ngủ..." Đôi khi Bùi Ngọc Kiều cũng ngủ nướng.

"Cũng đúng." Bùi Ngọc Họa gật đầu.

Vừa nói chuyện vừa đi tới Lan Đình trong vườn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!