Chương 15: (Vô Đề)

Lấy lại được ngọc bội, Bùi Ngọc Kiều vô cùng thỏa mãn trở về.

Nhìn bóng lưng vui mừng của nàng một đi không trở lại, khuôn mặt Tư Đồ Tu liền trầm xuống.

Đồ không tim không phổi! Đồ không biết báo ân! Nàng có ngày hôm nay là do công của ai hả?

Không phải, là do mình chưa dạy tốt cho nàng.

Nếu dạy tốt thì khi thấy mình, nàng phải có sự kính yêu của học trò dành cho phu tử. Nhưng còn nàng, rõ ràng là tránh còn không kịp, là do tâm lý sợ trách phạt đánh đòn à? Nhưng sao có thể không đánh đây? Nàng không nghe lời, chàng dạy, nàng thất thần, rãnh rỗi chỉ biết ăn, ngay cả nô tỳ của mình cũng không dạy được.

Gậy gộc sinh hiếu tử, đồ đệ đầu óc chậm chạp như nàng, không đánh làm sao thành?

Tư Đồ Tu buồn bực.

Nhìn vẻ mặt ăn thịt người của chủ tử, Mã Nghị và Hạ Tông Mộc chỉ biết nhìn nhau.

Không biết chủ tử nói gì với đại cô nương Bùi gia mà tức giận như vậy? Phải biết là bình thường Tư Đồ Tu không thể hiện buồn vui ra ngoài, tới các đại nha môn luôn mang gương mặt lạnh như băng, vì vậy quan viên rất sợ chàng tới làm việc, không hề giống tam hoàng tử Tư Đồ Dập khoan dung nhã nhặn, cho nên Vương gia nhà bọn họ rất không có duyên.

Tức giận như vậy rất hiếm thấy.

Hai tùy tùng nói không dám hỏi gì, chỉ yên lặng theo sau lưng chủ tử.

Tư Đồ Tu đi tới bên ngoài hầu phủ, gió mát thổi qua mặt, cũng thổi đi một chút tức giận.

Có lẽ nàng như vậy là vì chưa biết thân phận thật của chàng. Đừng nói là nàng, chỉ cần là một tiểu cô nương bình thường bị một thân vương như chàng đối đãi như vậy, chỉ sợ cũng sẽ hoảng hốt lo sợ. Nàng như vậy là đúng rồi, nếu nàng ngoan ngoãn cho chàng hôn thì mới kì lạ. Nàng không phải kẻ ngốc, vẫn biết nam nữ thụ thụ bất thân.

Nghĩ tới điều này, Tư Đồ Tu bình tĩnh lại.

Hay là nói rõ với nàng nhỉ?

Nàng bảo vệ bí mật rất tốt, không một ai trong nhà biết nàng trọng sinh, có thể thấy được bản lãnh bảo vệ bí mật của nàng. Có điều sợ nói với nàng, nàng lại bắt đầu sợ chàng.

Đau đầu...

Tư Đồ Tu cảm thấy có một cơn tức ở ngực xông đến làm chàng khó chịu.

Tư Đồ Tu lên kiệu, thấy ven đường có binh mã lục xoát khắp nơi, chàng nói: "Tới binh mã ty nha môn."

Qua một thời gian nữa là đến đại hôn của tứ hoàng huynh Tư Đồ Lan, phụ hoàng giao cho chàng phụ trách.

Hôm qua Tư Đồ Lan cười vỗ vai chàng, nói chung thân đại sự của hoàng huynh đều nhờ chàng, nhớ làm cho náo nhiệt một chút.

Chàng nhắm mắt lại, trước mắt một màu đen kịt, nhớ tới năm nào đó chàng còn nhỏ, làm vỡ ngọc phỉ thúy của Tư Đồ Lan, bị hắn ta mắng một trận, suýt chút nữa cầm roi da đánh chàng. Lúc đó chàng đi đến đâu cũng không vui, mẹ ruột được sủng ái nên chàng hoành hành ngang ngược, sau mẹ ruột nhiễm bệnh mất mạng, chàng được hoàng quý phi nuôi nấng, không có một vị hoàng huynh nào thích chàng, ngoại trừ ngũ hoàng huynh Tư Đồ Cảnh.

Tư Đồ Cảnh đối với chàng như huynh đệ ruột thịt.

Hoàng quý phi cũng đối xử tốt với chàng, coi như con mình sinh ra, cho nên phụ hoàng thường khen bà ta hiền đức.

Khi đó, chàng dần dần cảm nhận được ấm áp gia đình.

Khóe miệng nở nụ cười như có như không, tim chàng bỗng nhiên an tĩnh lại.

Bùi Ngọc Kiều lấy được ngọc bội thì vội vàng trở về, toàn thân đổ mồ hôi, áo lót ướt đẫm, Trúc Linh lệnh phòng bếp nấu nước nóng.

Độ ấm vừa phải, không lạnh không nóng, Trúc Linh hầu hạ cô nương tắm.

Nằm trong thùng tắm, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy mình mệt sắp chết rồi, gặp Tư Đồ Tu luôn khiến tinh thần và thể xác người mệt mỏi, thật may là lấy được ngoc bội về, sau này sẽ không còn liên quan gì chàng nữa. Nàng thật sự không hiểu được người này, đời trước chỉ là nghiêm khắc, đời này còn có thêm vẻ phức tạp.

Nàng thì thầm với Trúc Linh: "Ngọc bội rơi trong bụi cây ở vườn, hôm nay đi ngang nhìn thấy. Mọi người đều cho rằng ta ngốc, sẽ không hỏi gì thêm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!