Trúc Linh và Trạch Lan sợ hết hồn.
Đới phu nhân ngạc nhiên rồi tức giận, đó là đồ trang sức quý giá nhất bà ta có, không ngờ bị Bùi Ngọc Kiều vứt đi, bà ta bước lên trước mấy bước, muốn mắng nàng nhưng lại nhịn được, "Ngọc Kiều, sao con có thể vứt nó? Con biết cây trâm này trị giá bao nhiêu không? Cho dù con không thích thì cũng có thể trả lại cho ta mà, con đâu phải là con nít rồi."
Tuy cố nói nhỏ nhẹ nhưng Bùi Ngọc Kiều có thể nghe ra bà ta đang trách móc nàng.
Cũng đúng, vật quý trọng như vậy, có người nào sẽ không tức giận đây?
Trạch Lan ở bên cạnh cười giễu.
Ai bảo Bùi Ngọc Kiều không trọng dụng nàng ta, lúc này xem nàng giải quyết như thế nào, bình thường đều là nàng ta ra mặt, Bùi Ngọc Kiều ngốc nghếch không biết ứng phó, còn Trúc Linh thì chẳng biết gì, mà Đới phu nhân này rõ là tiểu nhân buôn bán, nếu không giải quyết được thì chắc sẽ tới tai thái phu nhân thôi.
Quả nhiên nàng ta đoán không sai.
Đới phu nhân nhặt cây trâm ngọc đã vỡ nát bỏ vào trong tay áo rồi kéo Bùi Ngọc Kiều lại phòng chính.
Thái phu nhân nghe nói Bùi Ngọc Kiều vứt trâm ngọc thì hơi ngạc nhiên.
Bình thường đứa trẻ này luôn ngoan ngoãn, ít tranh chấp với người khác, sao có thể vứt đồ được? Bà nghi ngờ nhìn Bùi Ngọc Kiều.
Bùi Ngọc Kiều không biết giải thích như thế nào, không thể nói chuyện đời trước ra, nàng vì muốn ngăn cản Đới phu nhân, lại có hơi tức giận nên mới có thể làm như vậy. Bây giờ thật sự đã làm nhưng trong lòng nàng có chút sợ hãi, dù sao cũng là đồ của người lớn, không biết tổ mẫu có trách nàng không hiểu lễ phép không?
Trúc Linh sốt ruột đứng ra nói: "Bẩm thái phu nhân, cô nương vốn muốn trả lại cho Đới phu nhân, chỉ là hơi nóng nảy... Là nô tỳ không tốt, không ngăn cản cô nương!"
Trúc Linh quỳ xuống thỉnh cầu trách phạt.
Đới phu nhân rất rộng lượng kéo Trúc Linh đứng lên: "Sao lại làm vậy? Cũng không phải là tội lớn gì, ta kéo Ngọc Kiều tới không phải là vì trách cứ nó." Bà ta nhìn thái phu nhân, "Chỉ là sợ ngài biết sẽ trách phạt Ngọc Kiều, vứt cũng đã vứt rồi, có lẽ là nó không cẩn thận, không có gì đâu."
Bà ta biết đã làm lớn chuyện này rồi thì không còn khả năng lừa gạt được, nên chỉ có thể nói ra.
Bùi Ngọc Kiều vứt trâm ngọc là sai, bà ta là người lớn, bà ta tặng nàng trâm thì có vấn đề gì?
Bà ta cười nói: "Nếu biết Ngọc Kiều không thích thì ta không tặng rồi, từ nhỏ đến lớn nó đã thấy quá nhiều thứ tốt, cây trâm của ta cũng không hiếm lạ, vỡ thì vỡ thôi." Bà ta dùng ánh mắt yêu thương nhìn Bùi Ngọc Kiều, định dùng cách nói này đẩy hết lỗi lên người Bùi Ngọc Kiều.
Bà ta là người lớn, bà ta không muốn trách nàng.
Nếu là trước kia thì Bùi Ngọc Kiều sẽ không nhìn ra được, nhưng bây giờ nàng không như trước kia, nàng biết Đới phu nhân không phải là người tốt, nàng chau mày, tay nắm thành đấm, lúc này nên làm như thế nào đây? Đời trước, Đới phu nhân âm hiểm lợi dụng nàng không hiểu chuyện, muội muội nói rất đúng, khi đó bà ta coi thường nàng, bây giờ lại tiếp tục ức hiếp nàng.
Nếu không giải thích thì chắc tổ mẫu cũng cho là mình làm sai.
Nhưng vấn đề lớn nhất của Đới phu nhân là ở đâu?
Trước đây cũng có người lớn sang thăm, cũng hay tặng nàng trâm, vòng tay, bông tai, vòng cổ, thứ gì cũng có.
Đới phu nhân cũng tặng, nhưng bà ta đuổi tới Vọng Xuân Uyển mới tặng.
Lòng như được mở ra, nàng nói: "Tổ mẫu, là con sai, con không nên vứt trâm ngọc, nhưng con cũng có chỗ không hiểu, vì sao Đới phu nhân không tặng trâm cho con trước mặt tổ mẫu mà phải đợi con trở về, đuổi theo rồi mới tặng? Hơn nữa cây trâm rất quý trọng, trị giá ngàn vàng. Trong lòng con sợ hãi nên không dám nhận. Mà Đới phu nhân cứ nhét cho con, con sợ rồi sốt ruột nên mới vứt đi."
Sắc mặt Đới phu nhân lập tức thay đổi.
Đây là một đứa ngốc sao?
Lại có thể đoán đúng tâm tư của bà ta.
Tay bà ta nắm chặt trong tay, rõ ràng là không yên lòng.
Thái phu nhân là người thông minh, nghĩ một chút là biết ý của Bùi Ngọc Kiều.
Bà nhớ trước tết Đới phu nhân rất hay tới thăm, thỉnh thoảng nhắc tới con trai Đới Thu Bình lớn hơn Bùi Ngọc Kiều ba tuổi, hắn ta chưa lấy vợ, lần này nhìn thấy Bùi Ngọc Kiều cũng luôn khen đông khen tây, còn tự mình tặng quà quý trọng, vừa nhìn là hiểu ngay ý đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!