Chương 10: (Vô Đề)

Người đi xuống từ trong kiệu là Thẩm cô nương Thẩm Thời Quang.

Lần trước ở đại thọ nhà quốc cữu, Bùi Ngọc Anh và Thẩm Thời Quang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, lúc này hai người gặp lại nên khá là vui mừng.

Mắt thấy tỷ tỷ trốn sau lưng mình, Bùi Ngọc Anh kauh bất đắc dĩ, không biết tỷ tỷ bị gì nữa rồi, vừa nãy ở bên trong cửa hàng còn rất tốt mà.

Tưởng Lâm ở bên cạnh trêu ghẹo: "Đại biểu tỷ, lần trước nhờ có Thẩm công tử đỡ tỷ, tỷ còn không nhanh cám ơn người ta đi?"

Bới lông tìm vết.

Bùi Ngọc Kiều xấu hổ không chịu được, tai đỏ cả lên.

Thì ra cái người mặc váy màu xanh nhạt như chú thỏ nhỏ kia chính là cô nương ngày đó té trước mặt hắn.

Nhớ tới cảnh kia, Thẩm Mộng Dung cũng thấy xấu hổ, lúc đó tiểu cô nương té nhào qua, vừa nhìn là biết bị người ta đẩy, nàng không giữ vững được nên té nhào trước chân hắn, khiến người ta luyến tiếc. Hắn nhịn không được đỡ nàng đứng lên, sau có nghe nói đó là một kẻ ngốc.

Cũng khó trách bị ức hiếp.

Nói đến mức này thì Bùi Ngọc Kiều cũng không thể trốn nữa, nàng cảm giác được ánh mắt của Thẩm Thời Quang và Thẩm Mộng Dung nhìn qua nàng vì lời nói của Tưởng LÂm. Nàng từ từ đứng thẳng, kéo váy, cố gắng làm ra vẻ một tiểu thư khuê duyên dáng bước ra, nhìn hai huynh muội rồi thi lễ một cái, lại nói với Thẩm Mộng Dung: "Thẩm công tử, cám ơn huynh."

Giọng nói ngọt mềm, chân mày lá liễu, mắt to, miệng nhỏ, không có khuyết điểm gì, giống hệt trong trí nhớ.

Có điều lúc đó đỡ nàng dậy thì nàng vẫn nhắm mắt, thì ra lúc mở ra thì nó là một đôi mắt sáng rực như vậy. Đôi mắt này không giống người ngốc, người ngốc có đôi mắt đờ đẫn, nàng không như vậy, đôi mắt nàng yên tĩnh lại trong suốt, giống như một hồ nước được giấu dưới vách núi.

Thẩm Mộng Dung càng thấy lạ, tiểu cô nương dễ thương, ăn nói rõ ràng này là ngốc ư?

Đúng là không nên nghe người khác nói bậy.

Hắn mỉm cười: "Cô nương không cần đa lễ, chỉ là một cái nhấc tay thôi. Vết thương của cô đã đỡ chưa?"

Giọng nói như gió xuân khiến người ta thoải mái.

Bùi Ngọc Kiều ngây người, nàng nghĩ khó trách mọi người đều khen hắn, người này thật là hấp dẫn, mà sang năm hắn sẽ đậu trạng nguyên rồi! Cho dù là Từ Hàm được xưng là thần đồng từ nhỏ cũng chỉ có thể xếp sau hắn làm thám hoa, nhớ tới Từ Hàm, trong lòng nàng lại lo lắng không thôi, đời này muội muội không thể gả cho Từ Hàm!

Ai cũng tốt hơn Từ Hàm, đặc biệt là Thẩm Mộng Dung này.

Muội muội...

Nàng vừa có suy nghĩ, lúc nãy thấy muội muội và Thẩm Thời Quang nói chuyện với nhau, dường như quan hệ không tệ, có phải muội muội có thể gả cho Thẩm công tử không? Khi về phải đi hỏi tổ mẫu mới được.

Bỗng nhiên phát hiện được một lựa chọn tốt, tâm tình nàng trở nên kích động, bèn lục lọi trong tay áo một lát, lấy bánh thủy tinh đưa cho Thẩm Mộng Dung: "Ta khỏe rồi, cái này, cái này cho huynh làm lễ vật cám ơn."

Lòng bàn tay trắng như tuyết cầm túi giấy dầu gói bánh ngọt, Thẩm Mộng Dung có thế nào cũng không ngờ được rằng nàng lại có hành động này, đành ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy được vẻ mặt nghiêm túc tràn đầy thành ý, đang mong đợi hắn lấy bánh. Hắn không nhịn được cười rộ lên, giống như hàng nghìn hàng vạn bông hoa lê cùng nở rộ nhấn chìm người ta rơi vào bên trong.

Đã lâu rồi Thẩm Thời Quang không thấy hắn ta cười trước mặt người khác như vậy, nàng ta vô cùng ngạc nhiên.

Bùi Ngọc Kiều thấy hắn không lấy bánh mới ý thức được không đúng, nhưng mà nàng không tặng khăn tay, cũng không tặng hà bao, nàng tặng thức ăn mà, con người đều phải ăn mỗi ngày, đâu có ý nghĩa đặc biệt gì đâu.

Nàng chỉ muốn có quan hệ tốt với Thẩm Mộng Dung, đương nhiên cũng thật sự muốn cám ơn hắn.

Nàng nghiêng đầu: "Huynh không thích ăn cái này à? Đây là bánh thủy tinh do đầu bếp trong phủ làm, ăn ngon lắm, ngon hơn mua bên ngoài nhiều."

Thẩm Mộng Dung hỏi: "Vị gì vậy?"

"Vị hạnh nhân."

"À, vậy huynh lấy." Hắn tự tay lấy, lễ phép cười, "Cám ơn muội, Thẩm gia chúng ta vẫn chưa có người biết làm bánh thủy tinh."

Nàng nghiêm túc nói: "Không cần cảm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!