Chương 1: (Vô Đề)

Từ sau khi tỉnh lại, Bùi Ngọc Kiều vẫn chưa nói câu nào.

Trong Vọng Xuân Uyển, vài nhóm người đi tới đi lui, hoặc là lo lắng, hoặc là xem kịch hay, nhưng đối với đa số người trong phủ mà nói thì việc này không quan trọng lắm.

Bởi vì ai cũng biết cháu gái dòng chính của Đông Bình Hầu phủ là một đứa ngốc ngu dốt từ nhỏ, không hề giống những đứa trẻ khác ba bốn tuổi đã hiểu lễ nghi, bảy tám tuổi đã biết chữ nghĩa, mà tới chín tuổi Bùi Ngọc Kiều mới nghe hiểu chuyện. Năm nay nàng vừa tròn mười lăm, tuy tướng mạo không tầm thường nhưng lại không có sở trường gì đặc biệt. Ra khỏi cửa, trước mặt không ai nói, sau lưng lại bảo đó là nghiệp chướng Bùi gia.

Thế nên một tên ngốc như vậy dù có té một cái, có ngốc thêm một chút, thì dường như cũng không có gì đáng lo.

Những người đó không để bụng, nhưng những nô tỳ bên người nàng lại rất nóng lòng.

Trúc Linh đâm kim vào ngón tay mấy lần liên tiếp, nàng ấy thở dài bỏ đế giày xuống, dùng cái móc ngọc vén màn che thêu hoa sen lên rồi len lén nhìn Bùi Ngọc Kiều.

Tiểu cô nương trắng nõn mềm mại vẫn còn ngồi, áo ngủ bằng gấm kéo đến hông, nghiêng người dựa vào gối, đôi mắt ngọc tràn đầy vẻ ngơ ngác.

Có thể trước kia nàng hơi ngốc, nhưng nàng vẫn phân biệt được ai là ai, khi nàng thấy nàng ấy là luôn để lộ hai cái lúm đồng tiền, ngọt tựa như mật. Hai mắt Trúc Linh đỏ lên, nàng ấy hầu hạ Bùi Ngọc Kiều từ năm tám tuổi, tiểu thư hồn nhiên ngây thơ và rộng lượng, nô tỳ trong phủ đều nói được đi theo đại cô nương là rất may mắn.

Nhưng bây giờ...

Thật sư là hoàn toàn hỏng hết đầu óc rồi, sao còn có thể lập gia đình được đây?

"Cô nương." Trúc Linh thử gọi nàng một tiếng, "Thái phu nhân biết cô nương vẫn chưa nói chuyện, bà lo lắng tới mức ngay cả bữa trưa cũng không ăn, xưa nay bà vẫn luôn thương cô nương, bây giờ bà lại nhiễm phong hàn nên không chịu nổi khổ sở đâu. Cô nương, cô nhanh khỏe lại đi!"

Nghe tiếng nói, mắt Bùi Ngọc Kiều bỗng nhiên giật giật, ánh mắt nàng rơi vào mặt Trúc Linh.

Thật ra một buổi này đối với nàng rất dày vò phải không?

Nàng vốn là Sở vương phi, hoàng hậu mời nàng vào cung ngắm hoa, ai ngờ bị rắn độc cắn trúng mắt cá chân, thái y không có cách cứu chữa, Sở vương không có bên cạnh, thời gian càng dài, sức khỏe càng không theo ý nàng, nàng cho là mình chắc chắn phải chết.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng vừa mở mắt là trở về năm mười lăm tuổi, chỉ thấy một phòng đầy người đến người đi, tất cả đều là dáng vẻ mấy năm trước, khiến nàng sợ đến không dám nói chuyện.

Hoảng hốt một lúc lâu.

Bùi Ngọc Kiều vươn tay kéo áo Trúc Linh hỏi: "Trúc Linh, người đã chết còn có thể sống lại không?"

Giọng nói vẫn ngọt ngào, vẫn mềm mại như gạo nếp, chỉ là Trúc Linh không ngờ câu nói đầu tiên khi nàng mở miệng là câu hỏi này, nàng ấy lắc đầu nói: "Điều này, điều này sao mà được? Trừ phi là... phật sống?"

Trúc Linh mới mười ba tuổi, làm sao biết trả lời những câu hỏi như thế này.

"Phật sống ư?" Bùi Ngọc Kiều nhớ tới tượng phật vàng đã thấy ở trong miếu, lòng nàng đầy khó hiểu, "Ta không phải phật, ta cũng đã phá điều cấm..."

Thái phu nhân thờ phụng thần phật, đời trước bà thường dẫn nàng đi miếu, mong đầu óc nàng có thể linh hoạt, bà từng nhắc tới ngũ giới phật giáo: không sát sinh, không trộm cắp, không dâm tà, không nói dối, không uống rượu.

Nàng từng uống rượu, lúc nghe kinh cùng thái phu nhân nàng còn len lén ăn thịt khô giấu trong tay áo.

Nếu đã như vậy thì sao mình còn có thể sống thêm một lần nữa? Bùi Ngọc Kiều khó hiểu, suy nghĩ một lúc lâu, đầu bắt đầu đau, nàng liền không nghĩ nữa mà nói với Trúc Linh: "Ta đi thăm tổ mẫu."

Nàng vén chăn lên đứng lên.

Trúc Linh vội nói: "Nếu cô nương không thoải mái thì không cần đi. Nô tỳ sợ cô nhiễm gió. Cho người đi nói một tiếng chỗ thái phu nhân là được rồi."

"Không được, ta muốn đi." Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, nhức đầu cũng muốn đi, bởi vì mẹ đẻ nàng yếu ớt, sau lại có mang muội muội Bùi Ngọc Anh, thái phu nhân sợ bà mệt nhọc nên tự mình chăm sóc Bùi Ngọc Kiều, có thể nói là nàng được thái phu nhân nuôi lớn. Sau khi mẹ đẻ qua đời, phụ thân chưa từng tái giá, hai bà cháu càng thường ở cạnh nhau, tình cảm rất khắng khít.

Trúc Linh thấy nàng kiên trì nên đành phải nghe theo.

Trạch Lan thấy chủ tử đã hồi phục như lúc ban đầu cũng khá vui vẻ, nàng ấy lấy quần áo ra, nhếch mày nói: "Cô nương khỏe rồi thì nên đi gặp thái phu nhân một chút, để thái phu nhân cho một lý do, không duyên không cớ sao tam cô nương lại đẩy cô nương."

Phòng lớn có hai tỷ muội Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Kiều, còn tam cô nương Bùi Ngọc Họa là con gái duy nhất của chi thứ hai.

Trúc Linh ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự là nàng ta đẩy ư?" Rồi lại ảo não, "Ta nghĩ một chút, chuyện như thế đã xảy ra rồi, tuy tam cô nương có hơi tùy hứng nhưng chưa chắc đã là nàng ta làm. Có phải là cô nương nhà khác..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!