Chương 37: (Vô Đề)

- Thiếp bái kiến Vương gia! Vương gia cát tường!

- Lưu Vân tươi cười hành lễ. Nhưng thấy nam nhân trên kia vẫn một chút cũng không có để ý đến mình thì nụ cười trên môi cứng đờ. Nàng ta đứng thẳng dậy, chỉnh trang lại y phục, cất tiếng hỏi:

- Vương gia! Ngài đang làm gì vậy?

Lãnh Thiên ánh mắt không dời khỏi đống giấy đang viết, lạnh lùng nói:

- Viết giấy hưu thiếp!

Lưu Vân đứng hình, không tin nhìn nam nhân uy nghiêm ngồi bên trên:

- Vương... Vương gia...! Ngài định... bỏ thiếp...?

Lãnh Thiên cười lạnh:

- Không chỉ bỏ một mình Trắc phi đâu mà lo. Trắc phi còn có đám Ngọc Vũ bầu bạn. Cũng may lần trước Trắc phi giúp bổn vương đuổi Tư Cầm đi rồi, đỡ phải tốn công bổn vương viết thêm một tờ.

Nét vui vẻ trên mặt Lưu Vân tan biến hẳn, nàng ta nắm chặt tay:

- Vì sao? Ngài không còn một chút tình cảm nào với thiếp sao?

Chàng đặt nét bút cuối cùng lên tờ giấy Tuyên Thành xong mới ngẩng lên nhìn Lưu Vân, chàng cười khinh bỉ:

- Tình cảm bổn vương dành cho ngươi đã hết từ lâu rồi. Nếu không hưu hết đám các ngươi, biết đâu lại xảy ra chuyện tương tự như tối hôm đó. Đúng không Trắc phi?

Lưu Vân nở nụ cười thê lương, xoa xoa cái bụng còn chưa nhô lên của mình:

- Con à! Con nghe thấy chưa? Phụ thân con nói không cần mẫu thân nữa. Mẫu thân giờ phải làm sao đây? Phụ thân không muốn thấy con ở trên đời này.

Lãnh Thiên sững sờ. Nàng ta có thai? Khuôn mặt chàng đầy nét nghi hoặc, mắt híp lại nhìn chằm chằm Lưu Vân.

Lưu Vân rùng mình trước ánh mắt đó của Vương gia. Nàng ta hít sâu che giấu sự lo sợ trong ánh mắt.

Cả thư phòng chìm trong im lặng đến đáng sợ. Bỗng Lãnh Thiên cất tiếng nghi ngờ hỏi:

- Ngươi có thai?

Lưu Vân kiên định nhìn Vương gia:

- Chẳng nhẽ ngài không tin thiếp? Nếu không tin, có thể mời đại phu đến bắt mạch lại.

Lãnh Thiên nhìm chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của nàng ta, một lúc sau mới lạnh lùng buông một câu:

- Bổn vương không rảnh rỗi kiểm tra mấy việc này. Nếu ngươi có thai... vậy tĩnh dưỡng cho tốt. Trở về Vân Uyển viện đi.

Lưu Vân cười thật tươi:

- Đa tạ Vương gia quan tâm. Thiếp cáo lui.

Đợi Lưu Vân đi khỏi, chàng thở dài tựa người vào ghế. Lộ Lộ! Nàng ở đâu? Ta chán ghét cảm giác không có nàng ở bên lắm rồi!

- ---------------

Vân Uyển viện

Tố Hà bưng bát thuốc an thai vào, đưa cho Lưu Vân:

- Trắc phi! Mấy vị phu nhân đã rời khỏi phủ rồi ạ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!