Chương 48: Đào Chi Lan Tới

Lê Bảo Ngọc cùng Bạch Hổ và Cá Hoa Mai hàn huyên một hồi. Từ họ biết được một chút chuyện, rồi mới tự mình trở về.

Khi Lê Bảo Ngọc trở về, trên đường đi có chút nhàm chán liền nghĩ tới mình đã lâu chưa có trở về thăm nhà đẻ. Vậy là nàng liền trở về một chuyến.

Về đến phủ Tướng Quốc Công, Lê Bảo Ngọc liền cùng mẫu thân của mình hàn huyên không ngớt, đứng bên cạnh mẫu thân nàng, phụ thân nàng chỉ uống trà rồi cười.

Nghe tin nàng trở lại Đại Huynh nàng cùng đại tẩu của nàng rất nhanh đã đều có mặt.

Trần Bảo Bình lôi kéo tay nữ nhi, mà hỏi liên hồi.

"Ngọc nhi con ở Lương Vương Phủ có thoải mái không? Lương vương đối với con có tốt không?..."

Lê Bảo Ngọc ôm lấy Mẫu thân mình mà làm nũng.

"Mẫu thân... nữ nhi thật nhớ người... nữ nhi ở vương phủ rất thoải mái, vương gia ngài ấy đối với nữ nhi cũng rất tốt..."

Trần Bảo Bình yêu thương mà xoa tóc nàng, mỉm cười.

"Vậy thì tốt... vậy thì tốt... nữ nhi ngoan của ta... con khó khăn mới trở về một chuyến, để ta sai người làm mấy món mà con thích ăn... mà không được... để ta tự mình tới làm cho con..."

Lê Bảo Ngọc trong lòng Trần Bảo Bình mà làm nũng lắc đầu.

"Mẫu thân... như vậy người sẽ vất vả... không cần đâu..."

Trần Bảo Bình:"Không vất vả... ngoan... ta đi làm một chút thôi..."

Dứt lời Trần Bảo Bình liền đứng dậy đi ra ngoài. Lê Bảo Ngọc muốn ngăn người lại thì Lê Trọng Nghĩa liền cười nói với nàng.

"Con cứ kệ nàng ấy... nàng ấy làm vậy mới cảm thấy vui vẻ... nào lại đây... lại đây cho phụ thân nhìn con một chút..."

Lê Bảo Ngọc cười vui vẻ nhìn một nhà hòa thuận này mà trong lòng ấm áp không thôi.

Nàng ở tại phủ Tướng Quốc Công cùng người nhà sum vầy hàn huyên thật vui vẻ, mãi tới khuya mới trở về vương phủ. Trong lòng không khỏi có chút cảm khái. Nếu là ở hiện đại là nàng có thể ở lại nhà đẻ để chơi vui vài ngày rồi. Nhưng ở đây nàng lại không thể, quy tắc ở đây có quá nhiều...

~~~~~~~~

"Chủ tử... mau thức dậy..."

Lê Bảo Ngọc:"Ưm... ta mệt... không muốn dậy..."

Hà Tỷ:"Chủ tử... aizzz..."

Hà tỷ thật là nhức đầu khi mà chủ tử nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ duy có cái thói quen ngủ muộn, mà trong lúc ngủ thì đều không muốn ai quấy rối. Buổi sáng gọi nàng dậy là một điều khó khăn nhất.

Lúc mà Lê Bảo Ngọc tự mình dậy thì trời cũng đã là gần trưa rồi. Làm một loạt động tác đơn giản sửa soạn một chút, nàng mới đi ra ngoài.

Lê Bảo Ngọc vừa đi tới sân trước thì đã thấy một cô nương, vóc người thanh lệ đứng đó, cho người mang theo rất nhiều giương hành lý xếp vào một gian phòng cách đó không xa.

Đào Chi Lan đang tràn đầy khí thế mà cho người mang đồ vào phòng thì nhìn thấy có người tới, nàng ta xoay người lại nhìn Lê Bảo Ngọc.

Hội Sở từ xa đi tới thấy vậy kiền đi tới, nói.

"Vương phi... Đào tiểu thư..."

Đào Lan Chi nghe Hội Sở nói vậy liền hướng Lê Bảo Ngọc mà hành lễ.

"Vương phi..."

Lê Bảo Ngọc nhìn qua Đào Lan Chi một lượt, phất tay một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!