Chương 39: Bị Ốm

"Ôi!..."

"Sao vậy?..."

"Ôi!!!... cái đầu của ta... ta hình như bị cảm rồi..."

"Nào... đâu?... Để ta xem..."

Long Hiền Lương sốt sắng mà áp tay mình lên trán Lê Bảo Ngọc.

"Đúng là sốt rồi... sao tự nhiên lại bị sốt như vậy?"

Hai đầu mày kiếm của Long Hiền Lương nhíu chặt. Hôm qua lúc hắn trở lại thấy nàng ngủ không an giấc, hắn đã biết nàng khó chịu trong người, không ngờ hôm nay lại trực tiếp phát bệnh rồi.

Lê Bảo Ngọc trong người mệt mỏi không để ý được nhiều lắm liền nói với hắn.

"Ta không sao đâu. Vương gia gọi giúp ta Hà tỷ với mộc tỷ lại đây là được rồi. Ta sẽ tự mình kê thuốc để họ đi bốc về sắc cho mình. Uống xong thuốc thì ổn rồi."

Long Hiền Lương nhìn nàng lo lắng.

"Như vậy có được không? Hay là vẫn để ta cho truyền thái y đến xem cho nàng đi."

Lê Bảo Ngọc nghe hắn nói truyền thái y tới xem bệnh giúp cho nàng thì vội vàng xua tay.

"Không... không cần phiền phức như vậy đâu... chỉ là cảm mạo thông thường mà thôi... ta trước, hay là cứ thử dùng thuốc tự mình kê đã. Nếu không khỏi thì mới phiền vương gia ngài truyền thái y giúp vậy..."

Nói đùa sao, nàng đường đường là Mai Nữ, y thuật nức tiếng giang hồ, vậy mà chỉ một chút cảm mạo này mà phải nhờ tới thái y tới chuẩn mạch. Chuyện này mà truyền ra ngoài, bảo nàng làm sao mà đi lại trên giang hồ đây.

Long Hiền Lương nghe nàng nói vậy cũng không có nói gì thêm. Coi như là ngầm đồng ý. Nhưng trong lòng hắn lại có chút không thoải mái, khi mà nàng nói "phiền vương gia ngài" kia. Hắn nghe nàng xa cách như vậy với mình cảm xúc hỗn tạp không thôi. Dạo gần đây hình như hắn càng ngày càng cảm thấy bản thân hắn có điều gì đó không đúng cho lắm.

Hắn thường xuyên không tự chủ mà muốn thân cận cùng nàng. Những chuyện liên quan tới nàng thì thập phần dung túng. Còn như hôm nay khi nghe nàng nói trong người khó chịu, hắn lại lo lắng không thôi... đây đúng là... chẳng lẽ hắn lại là...

Càng nghĩ Long Hiền Lương càng cảm thấy rối rắm không thôi. Nhưng chuyện trước mắt là phải giúp nàng khỏi bệnh trước đã.

Long Hiền Lương ra ngoài không bao lâu thì Hà tỷ cùng Mộc tỷ đi vào. Cả hai sốt sắng đi đến bên giường, mặt đầy quan tâm mà hỏi han ân cần.

Hà tỷ:"Chủ tử... người không khỏe trong người sao?"

Mộc tỷ:"Chủ tử... người khó chịu ở đâu vây?"

Lê Bảo Ngọc" Các tỷ bớt, bớt lại..."

Hà tỷ:"thật là không biết tốt xấu..."

Mộc tỷ:"chúng ta là lo lắng cho sức khỏe của muội nha..."

Lê Bảo Ngọc:"Muội biết... muội biết... muội cũng chỉ là bị cảm mạo thông thường thôi. Hà tỷ... tỷ mang giấy bút lại đây, muội kê đơn, tỷ đi bốc thuốc rồi sắc thuốc giúp muội, muội uống xong liền tốt thôi."

Hà tỷ:" Được..."

Mộc tỷ:"Muội rất ít khi bị bệnh, lần này là sao vậy?"

Lê Bảo Ngọc:"Chắc là do hôm qua muội có uống chút rượu ý mà... không sao đâu..."

Mộc tỷ:"muội uống rượu?... Muội đó... tửu lượng đã không tốt còn uống. Cũng may chỉ là cảm mạo thôi đó, chứ nếu không... mà... khoan đã... vậy hôm qua muội có say không?"

Lê Bảo Ngọc:"không có... hôm qua muội chỉ uống có một chút thôi..."

Mộc tỷ khẽ vuốt ngực:"Không say là tốt rồi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!