Tên đàn ông da đen nói hai chữ, Sở Ưng Trừng một chữ cũng nghe không hiểu. Nhưng cái huýt sáo kia của anh ta đó thật sự là người xưa nay nội ngoại là một người không bị điếc đều có thể nghe hiểu được nó có ý gì.
Gương mặt Sở Ưng Trừng ngay lập tức u ám, nhấc gậy lên...! xoay người rời đi. Hết cách cũng không thể ngay tại hiện trường cầm vũ khí hành hung đi?
Nhưng mà tên lẳng lơ kia hình như không nhận ra cảm xúc của Sở Ưng Trừng mà đứng trên tuyến đường cậu đang đi vươn tay cản lại:
"Vậy là đánh xong rồi sao, nhóc con? Không đánh một bộ đả cẩu côn pháp hoàn chỉnh gì đó sao?"Sở Ưng Trừng: Đánh anh sao?
Chẳng qua ngoài mặt cậu không nói gì, người trước mặt nhìn qua cũng chỉ mới khoảng ba mươi tuổi mở miệng liền gọi Nhóc con Sở Ưng Trừng có hàm dưỡng tốt mới không dùng côn đánh thử Nhóc con của anh ta một chút.
Sở Ưng Trừng muốn vòng qua anh ta vừa mới bước qua bên trái một bước đối phương cũng đồng thời bước cùng hướng một bước. Lần này ánh mắt của Sở Ưng Trừng nghiêm nghị rồi, trường côn đỡ ngay trước người:
"Tiên sinh, muốn làm gì đây?"
Cậu không bày ra động tác chuẩn bị tiến công nhưng trạng thái cả người đã kéo căng, giống như mũi tên trên dây cung, báo săn đang phủ phục, nhìn tới mức gương mặt tên đàn ông kia tràn ngập vẻ hứng thú.
"Tức giận như thế, tôi làm phiền cậu rồi sao?" Tên kia cười cười, Cậu không biết tôi?
Sở Ưng Trừng: Tôi nên biết anh?
"Cậu luyện mấy thứ này chẳng lẽ không phải bởi vì cậu đang chuẩn bị diễn phim lịch sử sao? Cậu là diễn viên ha?" Tên đàn ông kia vừa nói vừa lấy kính râm xuống,
"Nhìn kỹ lại xem nếu cậu lại nói không biết, cẩn thận bỏ qua cơ hội tốt."
Sở Ưng Trừng vốn không muốn nói nhảm với anh ta nhưng nghe lời của anh ta có hàm ý như thế liền kiên nhẫn cẩn thận đánh giá anh ta một chút. Ngũ quan của người này rất sâu sắc có chút nét của người Hồ, phản ứng đầu tiên của Sở Ưng Trừng chính là anh ta có lẽ là người lai.
Lại cẩn thận nhìn kỹ cố gắng từ trong Trí nhớ tìm kiếm hình dáng tương tự mất một lúc lâu Sở Ưng Trừng mới có chút chần chờ đáp:
"Đạo diễn...! Mai Vĩnh Ninh?"Tìm thấy rồi, hình như người này là một đạo diễn rất nổi tiếng là kiểu ở trong nước, nước ngoài quay điện ảnh sẽ lấy được giải thưởng kia.
Vậy thì thật sự không dễ đắc tội.
"Hơ, rất lâu rồi không ai gọi đầy đủ họ tên tiếng Trung của tôi rồi, chỉ có mẹ tôi lúc tức giận mới gọi như thế." Mai Vĩnh Ninh đeo kính râm lên,
"Biểu cảm lúc nãy cậu nhớ lại rất thú vị, ngăn kéo ký ức khó mở đến thế sao? Người bình thường quen hay không quen đều liếc mắt đều có thể nhớ ra được?"Sở Ưng Trừng:... Vấn đề là ngăn kéo ký ức này của tôi lại không phải là ngăn kéo của bản thân tôi.
Mà Sở Ưng Trừng thật ra cũng tìm ra được Tên tiếng Phiên của đạo diễn này rồi nhưng cậu thực sự không nắm chắc lần đầu đọc lên liền phát âm chuẩn nên dứt khoát nhảy tới tên tiếng Trung.
Chẳng qua đây đều là chuyện không thể nói cho nên Sở Ưng Trừng giả bộ không nghe thấy mấy câu hỏi đó mà trực tiếp hỏi:
"Đạo diễn có chuyện gì không?"
"Không có gì chỉ thấy cậu luyện rất thú vị." Mai Vĩnh Ninh nhìn thoáng qua cây côn trên tay cậu,
"Từng luyện? Mà sao cây côn của cậu lại giống cây lau nhà thế?"
"Bởi vì nó chính là cây lau nhà." Sở Ưng Trừng cuối cùng cũng không còn khái niệm
"Đối phương là đạo diễn nổi tiếng quốc tế" trả lời rất bình tĩnh, Từng luyện.
"Đã luyện qua mà ngay cả vũ khí ra dáng cũng không có?"
Mai Vĩnh Ninh hỏi,
"Đồ để ở trong đoàn phim rồi sao?"
Gì chứ? Sở Ưng Trừng trong chốc lát không phản ứng kịp Để ở đâu?Mai Vĩnh Ninh lại hiểu rõ trước:
"Cậu còn chưa vào đoàn, vậy cậu luyện cái này làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!