Chương 3: Ngồi Tàu Điện Ngầm Là Lăng Xê

Ngày thứ hai, Sở Ưng Trừng lần đầu tiên được ngồi lên...! xe bảo mẫu minh tinh trong truyền thuyết.

Cậu là người cuối cùng lên xe nhìn thoáng qua thì Tô Vu Mân ngồi cạnh cửa sổ hàng thứ hai, Nhạc Quân ngồi hàng cuối cùng gác đôi chân dài của anh, hai người này mỗi người đều chiếm nguyên một hàng mặc kệ là bọn họ ngồi hàng ghế hai người hay là hàng ba người.

Ở giữa vẫn còn một hàng, hai vị trí vốn đang có hai trợ lý đang ngồi, đám trợ lý vừa thấy Sở Ưng Trừng lên thì nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho cậu.

"Tranh Tử, chỗ này chỗ này."

Sở Ưng Trừng chớp chớp mắt: Vậy cô ngồi đâu?

Trợ lý chỉ hai cái ghế nhỏ được thu lại ở hàng thứ hai:

"Cậu ngồi trước đi rồi tôi đi lấy ghế này ra."

Sở Ưng Trừng hiểu rồi, hai người họ...! xem như Đồng đội đi đều có cơ thể không mập nhưng tim rộng.

Người không to lắm nhưng chỗ chiếm lại lớn tựa như tên Vương khác họ không ra gì khoe khoang vào kinh báo cáo công tác.

Người không thật sự ngồi vị trí rộng như thế chủ yếu chỉ muốn tuyên bố Lãnh địa.

"Thôi, tôi ngồi đây đi." Sở Ưng Trừng nhìn trợ lý là hai cô gái nhỏ trẻ tuổi cảm thán con gái đầu năm nay cũng không dễ gì nên khỏi giày vò người ta nữa, Cô đừng nhúc nhích.

Trợ lý giật mình:

"Chuyện này sao có thể được..."

"Tranh Tử hay là ngồi với tôi đi." Tô Vu Mân đột nhiên mở miệng cười cười với cậu,

"Mấy thứ này để dưới đất là được."

"Cậu một tên say xe để người khác chen với cậu không sợ người ta chen tới cậu nôn sao?" Nhạc Quân ngay lập tức mở miệng giọng nói lạnh nhạt nghe không đang nói giỡn hay là đang chế giễu,

"Sở Ưng Trừng qua đây phía sau không để đồ."

Sở Ưng Trừng còn chưa trả lời trợ lý đã bị dọa giật nảy mình.

——Đùa gì vậy, để Sở Ưng Trừng chen một hàng với Nhạc Quân chờ lát Nhạc Quân không vui thì...

Các cô gái vội hét:

"Khỏi khỏi, Tranh Tử tới đây ngồi bọn tôi đều ngồi bên cạnh..."

"Khỏi cần lấy ghế lò xo, để tôi gác chân." Nhạc Quân ngắt lời các cô sau đó lại nhìn Sở Ưng Trừng,

"Còn ngây ra đó làm gì? Lên xe một phút chọn chỗ hai tiếng?"

Sở Ưng Trừng nghe không hiểu lắm nhưng vẫn hiểu rõ là Nhạc Quân đang thúc giục cậu, thế là ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh.

Hết cách cho dù biết người này không phải là hoàng huynh nhưng giọng nói với gương mặt của người này phối hợp, Sở Ưng Trừng thực sự đối phó không nổi.

Trước khi đi cậu cười áy náy với Tô Vu Mân, mặc kệ Tô Vu Mân có phải là thật lòng nhường chỗ hay không nhưng người ta đã mở miệng thì Sở Ưng Trừng vẫn phải trả đủ lễ nghi.

Tô Vu Mân cũng cười đáp lại chờ tới lúc Sở Ưng Trừng đi về sau mới hơi nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua.

Nhạc Quân trùng hợp đối mắt với anh ta.

Một giây sau hai người cùng dời tầm mắt.

Tô Vu Mân một mình ngồi hàng thứ hai gần cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ lộ ra nụ cười nghiền ngẫm mà người bên cạnh nhìn không thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!