Chương 2: Không Phải Hoàng Huynh

Cậu gọi ai?

Giọng nói trầm thấp vang lên có chút lạnh nhạt và không vui, người đàn ông ở trong góc khuất hơi ngẩng đầu tầm nhìn giữa mũ và khẩu trang chiếu về phía Sở Ưng Trừng:

"Ngồi ngốc trong nhà suốt tới tôi mà cũng nhận không ra?"

Sở Ưng Trừng khẽ sửng sốt một lúc.

Tầm nhìn của cậu nhanh chóng lướt qua đối phương giống như đang xác nhận gì đó.

Thân hình của người đàn ông trong góc khá cao gầy mặc áo khoác đen đơn giản, quần dài đen mặc cũng rất ra dáng.

Thật ra người này dùng mũ và khẩu trang để che mặt chính là cố ý giấu mình đoán chừng ngay cả fan cũng chưa chắc sẽ nhận ra là ai.

Nhưng ngay giây phút cửa thang máy mở ra chỉ liếc mắt Sở Ưng Trừng liền lập tức nhận ra gương mặt của anh ta.

Gương mặt này có hóa thành tro cậu cũng nhận ra!

Mà không chỉ gương mặt ngay cả giọng nói cũng rất giống sao có thể nhận nhầm?

Đầu óc Sở Ưng Trừng vang ong ong có chút phân không rõ quá khứ và hiện tại, hư ảo và hiện thực nên chỉ vô thức đi lên trước nửa bước: Anh...

"Tranh Tử, sao ngay cả Nhạc Quân mà cậu cũng nhận không ra?" Người đại diện cùng đứng trong thang máy nhưng lại bị coi như không khí cuối cùng cũng mở miệng còn ấn thang máy thúc giục,

"Nhanh vào đi đừng có đứng ngây ngốc ở cửa nữa."

Sở Ưng Trừng cuối cùng cũng hơi hoàn hồn.

Cậu đi vào trong thang máy hai ba bước liền tới trước mặt người đàn ông kia:

"Anh là...! Nhạc Quân?"

Người đàn ông còn chưa trả lời người đại diện đã nhíu mày chen vào:

"Tranh Tử, cậu bị sao vậy? May mà thang máy không còn ai nếu có người khác nghe được câu nói này của cậu rồi ra ngoài đồn rằng giữa các thành viên Fan9 với nhau cũng không nhận ra nhau thì cậu thật sự không cần đi làm nữa đâu!"

Sở Ưng Trừng vốn không để ý anh ta chỉ có ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm người trong góc khuất.

Đối phương cuối cùng cũng bị cậu nhìn tới mất kiên nhẫn.

Làm gì đó? Có lẽ đã vào trong công ty rồi nên người đàn ông cũng tháo mũ và khẩu trang xuống cười lạnh lùng một tiếng,

"Tôi không phải là Nhạc Quân chẳng lẽ là cậu?"

Sở Ưng Trừng ngây ngốc nhìn mặt của anh ta.

Mày kiếm, mắt sáng như sao, tuấn tú lạnh lùng trầm ổn trời sinh tự nhiên, không sai mà.

——Anh sao có thể là Nhạc Quân chứ?

——Anh nên giống như tôi đều họ Sở nha!

——Anh là anh ruột của tôi mà!!!

Giờ phút này người hiện đại tóc ngắn ngay trước mắt tựa như chồng lên bóng hình ở trong trí nhớ của Sở Ưng Trừng.

Trước khi Sở Ưng Trừng gặp chuyện đã bốn năm chưa gặp qua người kia nhưng đối phương trong mắt cậu tựa như vĩnh viễn rõ nét.

May mà tuổi của người trước mắt này không khác lắm với lần cuối cùng Sở Ưng Trừng nhìn thấy bốn năm trước lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!