Chương 8: Ai sẽ là người mất mặt

Nha hoàn Tiểu Hồng giúp Mịch Chi tắm gội sạch sẽ, chỉnh trang y phục, chải chuốt đầu tóc và tô điểm một ít son phấn.

Mịch Chi cả thân người bây giờ thật sự ê ẩm, hai chân vẫn còn mỏi nhừ, đi được vài bước lại muốn khuỵ xuống. Cả hạ thân cảm thấy đau rát khôn cùng.

Tên Vương gia cuồng dâm khốn kiếp, hành hạ cô đến tàn tạ thế này mới hả dạ sao?

Sáng ra lại còn hôn cô, như thể vợ chồng yêu thương nhau lắm không bằng. Dối trá. Chỉ toàn là dối trá mà thôi.

Nghĩ đến chuyện tối qua, lửa giận lại nổi lên ngùn ngụt, cô thật chỉ muốn giết chết tên Tử Lạc khốn nạn kia, hắn lấy mất thanh xuân xinh đẹp của cô trong phút chốc.

Tiểu Hồng từ lúc bước vào chẳng dám mở miệng nói thêm câu nào, có vẻ cô ấy thấy ngượng vì chuyện đêm qua cô nghe thấy. Đầu óc cô cứ văng vẳng những âm thanh đầy dâm mị.

Bất chợt Mịch Chi lên tiếng làm Tiểu Hồng giật thót cả người

-Tiểu Hồng, tên Vương gia kia đâu rồi?

Nha hoàn Tiểu Hồng hơi nhíu mày vì cách Mịch Chi gọi phu quân của mình là tên này tên nọ. Ở cái thời đại này có nữ nhân nào dám gọi phu quân mình như vậy đâu chứ. Huống hồ phu quân của Mịch Chi còn là một vị Vương gia quyền cao chức trọng.

- Hôm nay Vương gia sẽ vào cung dự yến tiệc.

Mịch Chi chợt loé lên trong đầu ý nghĩ gì đấy, hai mắt sáng rỡ

-Hắn đi chưa?

-Bẩm Nương Nương, giờ này chắc có lẽ Vương gia đang chuẩn bị lên đường.

Mịch Chi chưa nghe hết câu liền năn nỉ Tiểu Hồng dẫn cô đi gặp hắn.

Vừa trông thấy Tử Lạc, Mịch Chị lại hận không thể một đạp đá chết hắn.

Cô muốn bước đến nhưng tự dưng lại cảm thấy chùn bước. Nhìn thấy hắn cô lại không thể không nhớ đến chuyện đêm qua.

Từng hình ảnh cứ hiện rõ mồn một trong đầu cô, khiến cả khuôn mặt cô phút chốc lại đỏ bừng nóng hổi.

-Vương Phi! Nàng vẫn còn sức ra đây tiễn Bổn Vương sao?

Tử Lạc bất chợt đi đến trước mặt cô làm cô giật mình, hai mắt đen tròn nhìn sang nơi khác. Câu nói kia ngụ ý chết tiệt mà!

-Không muốn xa Bổn vương?

Tử Lạc một tay nâng nhẹ khuôn cằm Mịch Chi kéo về đối diện. Thoáng thấy sắc diện ngượng ngùng của cô, hắn chợt cười. Cái khuôn mặt tuấn tú thế kia có ai ngờ là một phường bạo dâm đâu chứ.

Mịch Chi ấp úng, hai tay đan chặt vào nhau. Nhưng cục tức kia nuốt mãi cũng không thể nào trôi được. Cô muốn phá cho tên Vương gia này banh xác cô mới hả được mối hận này.

Nghĩ thế Mịch Chi liền cố gắng ra dáng thục nữ, cô giương cặp mắt đen láy nhìn Tử Lạc, giọng điệu ngọt ngào

-Vương gia! Người vào cung dự yến tiệc, có thể dẫn thiếp theo cùng không?

Tử Lạc khẽ cau mày nhìn cô, làm sao cô có thể gạt được con người mưu mô như hắn. Cô từ một nữ nhân ương bướng, xổ xàng, không khuất phục. Phút chốc lại biến thành thế này, hắn có ngốc cũng không khó nhận ra.

-Nàng thật muốn theo Bổn vương?

Mịch Chi gật đầu liên tục, cô đánh liều nắm lấy tay áo hắn mà giật giật. Vè mặt đáng yêu vạn phần.

-Được!

Nói rồi Tử Lạc một tay dìu lấy tay cô, tay còn lại ôn tồn đặt nhẹ vào lưng cô đi về phía xe ngựa.

Mịch Chi không khỏi ngại ngùng, nhưng vì muốn trả đũa hắn, cô không thể làm khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!