Mịch Chi bị hắn ta mạnh bạo quăn mạnh lên giường, tiên sư làm tấm lưng nàng muốn bị gãy làm đôi.
Cô muốn đưa tay nắm lấy chiếc chăn bông che lấy thân thể, liền bị tên Vương gia chết tiệt kia nhanh tay giật lấy.
-Thân ngọc tuyệt mỹ thế kia? Cớ gì phải che đậy?
Nói rồi hắn ném chiếc chăn xuống đất, rồi nhanh như chớp, hắn lap đến ghì chặt lấy thân thể Mịch Chi xuống giường.
-Buông bà ra, không bà sẽ đánh chết... ưm... hm...
Tiếng hét của Mịch Chi bị cắt ngang bởi nụ hôn của nam nhân kia, hắn cuồng nhiệt quấn lấy cánh môi cô, len lỏi vào trong khuấy động mọi ngóc ngách.
Mịch Chi cau có, khó chịu tột cùng. Hai tay cào lấy lớp áo của hắn, lại bị hắn khoá chặt trên đầu.
Đầu lưỡi ẩm ướt của hắn mặc nhiên ra sức quấn lấy chiếc lưỡi ngây dại của cô, bàn tay còn lại tự do xoa nắn trái đào căng tròn, trắng mịn.
Hắn mạnh tay làm khuôn ngực của cô sắp bị móp méo, Mịch Chi đau nhói, Quả thật là phường thô bạo, không biết thương tiếc thân ngọc.
Hạt đỉnh hồng phút chốc lại bị hắn dùng tay kéo nhẹ, rồi lại xoay tròn. Bất giác Mịch Chi rùng mình, cả người nổi đầy gai óc.
Đôi môi vẫn bị khoá chặt, chỉ có thể kêu ra tiếng "ưm.. ưm".
Bàn tay hắn mơn trớn da thịt nõn nà của cô, cảm tưởng như hắn chạm đến đâu, Mịch Chi đều thấy như muốn bốc cháy chỗ đó.
Cảm giác này thật lạ, cô chưa từng trải qua thứ cảm giác gì như vậy.
Hắn hết xoa nắn bầu ngực cô, rồi lại ve vãn xuống cặp đùi săn chắc. Ngón tay mơn trớn, trượt nhanh vào khu vực giữa hai chân cô.
Mịch Chi sừng sốt khép chặt hai chân, nam nhân đó lập tức dùng hai tay lực lưỡng cố gắng tách lấy cặp đùi nõn nà của cô.
Mịch Chi lại khép chặt, hai tay đã được buông thả.
Tiện thể cô nắm luôn tóc trên đầu hắn mà giật mạnh.
-Con mẹ nhà anh! Dừng lại ngay!
Mịch Chi giận dữ hét lên, tên Vương gia kia bị cô giật kéo đầu tóc đến đau rát.
Hắn nhăn mặt, mày tướng cau có, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc, lẫn tức tối.
-Nàng!.... nàng dám...
-Cái quái gì mà bà không dám, bà còn đạp chết ngươi được đó tên khốn.
Nói rồi Mịch Chi đưa cao một chân muốn đạp lấy nam nhân kia, nhưng cô sai rồi. Sai lầm trầm trọng, hắn ta nhanh chóng bắt lấy rồi giữ chặt chân của cô.
Mịch Chi hoảng hốt, vùng vẫy liên tục. Nam nhân kia liền gỡ cái bàn tay xấc xược đang nắm lấy tóc của hắn xuống, thân người chen vào giữa hai chân cô, hai tay ghì chặt tay cô xuống giường.
-Rốt cuộc nàng có phải là Uông tiểu thư hay không đây? Thật không ra gì.
Hắn ta gằn giọng, ánh mắt sâu thẳm, sắc lãnh nhìn thẳng vào Mịch Chi.
Câu hỏi của hắn phút chốc khiến cô hơi sửng người, ánh mắt cô nhìn sang nơi khác, giọng điệu lúng túng.
-Nếu không là Uông tiểu thư, thì là ai vào đây? Hỏi thừa.
Lúc nãy bỗng dưng tên Vương gia kia nhoẻn cười đầy ranh mãnh, một tay vuốt ve khuôn mặt cô
- Nếu là thê tử của Bổn vương, thì phải làm đúng trách nhiệm của mình đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!