"Ngươi ở đâu? Ra đây cho ta, có nghe không? Ra đây...!!!"
Mịch Chi vẫn như mọi khi, cô đứng trơ trọi giữa một màn đêm dày đặc bao quanh.
Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngoài âm thanh của chính mình và một giọng nói bán nam bán nữ kỳ dị, đã bắt đầu cất lên:
"Cô còn gì muốn hỏi?"
"Mẹ kiếp! Có phải là ngươi gây ra hay không?"
Mịch Chi giận dữ gào lên, cả hai bàn tay cũng run rẩy.
Văng vẳng bên tai cô, kẻ giấu mặt kia lại nói:
"Cô đoán xem?"
"Đoán con mẹ nhà ngươi! Ta không có thời gian để chơi cái trò này với ngươi!"
Bấy giờ, cái ngữ giọng vang vọng lúc trầm lúc bổng kia đột nhiên cười càn rỡ vô cùng, càng khiến Mịch Chi thêm căm phẫn.
"Nói, tại sao lại phải hại chết một mạng người vô tội...."
"Cũng như cô đã nói, ta cũng không có thời gian để tiếp tục chơi với cô.
Cách nhanh nhất chỉ co thể đổi bằng mạng sống của tất cả những người mà cô yêu thương nhất."
Mịch Chi chợt thấy đau nhức cả thần kinh, ra là sự thật.
Mọi việc cô nghĩ quả không sai khi Tiểu Hồng chết là do sự cố chấp của cô.
Liệu nếu cô không rời đi, thì tiếp theo sẽ là ai? Là Tiểu Mai, hay là Dực Khương, hay tệ hơn, sẽ là đứa con duy nhất của cô và Tử Lạc cũng sẽ bị liên luỵ.
Nghĩ đến đây, Mịch Chi cắn răng bật khóc, lại lẫn một nụ cười khổ sở.
Cô cười cho số phận của mình, lại khóc cho đoạn trần duyên ngắn ngủi của cô và Tử Lạc.
Nếu đến cả Tử Trì cô cũng không giữ được, thì cô có chết có rời đi cũng chẳng thể nào yên lòng.
Cô lau nước mắt, cố gắng điềm tĩnh cất giọng hỏi:
"Nếu... ta đồng ý đi ngay bây giờ, thì ngươi sẽ mang Tử Trì trở về chứ?"
"Không sai."
Giọng nói ấy cất lên một cách dứt khoát vô cùng không chút do dự.
Cũng đủ cho thấy, nó không hề có ý dối gạt cô.
Mịch Chi đứng đó, đảo mắt nhìn quanh không gian tối mịt mù vô hướng.
Tâm mi khẽ khép đẩy lấy hai hàng tuyết lệ nóng ấm chảy dài trên gò má.
Cánh môi khô tróc cũng run run mấp mấy, giọng nói nghẹn ngào, cô nói:
"Được! Ta đi... ta sẽ rời khỏi đây, ngay lập tức!"
Câu nói vừa dứt, cũng là lúc Mịch Chi đưa cao bàn tay rút lấy trâm cài trên tóc một lực rất mạnh ghim thẳng vào bên ngực trái.
Bên trong cơn mộng mị này, hoàn toàn không rơi đổ một giọt máu đào nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!