" Trả lại thân xác cho ta! Trả Dực ca cho ta! "
Mịch Chi kinh hãi mở mắt, cả người cũng đầm đìa mồ hôi. Giấc mộng vừa rồi, cô chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai tựa liễu mềm, người vận tố y, mạo dung hệt cô không ngừng than khóc đầy u uất.
Bất chợt, Tiểu Hồng đứng cạnh lên tiếng làm cô tỉnh táo trở lại.
- Nương Nương, người tỉnh rồi!
Mịch Chi có phần ngạc nhiên, khi mà trước mặt cô bây giờ là toàn bộ gia nhân trong phủ.
Tiểu Hồng đỡ cô ngồi dậy, cô chậm rãi đưa mắt nhìn khắp không gian trước mặt.
- Có chuyện gì sao? Mọi người....
- Nương Nương! Người đã ngủ từ sáng đến giờ đấy ạ!
Tiểu Mai đứng đó mạn phép xen vào, nhưng cũng vì đã hiểu rõ tính tình của vị Nương Nương này, nên họ cũng có phần không tiểu tiết như xưa.
Mịch Chi tròn mắt, ngạc nhiên nhìn họ.
- Ngủ... từ sáng... tới bây giờ!
Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra khung cửa, trăng cũng đã lên cao. Nhưng rõ ràng trươc đó, sau khi Tử Lạc rời đi, cô đã ở trong phòng.
Nhưng rồi sau đó, cô thật sự không nhớ gì nữa.
Nhìn thấy chủ tử biểu diện khó hiểu, Tiểu Hồng mới vội lên tiếng giải bày.
- Nương Nương! Sáng nay người đã bất tỉnh trong phòng.
- Ta.. bất tỉnh?
Mịch Chi lại được thêm một lần kinh ngạc, nhưng rồi cô lại nghĩ, có lẽ là do tâm tư quá u uất khi đột ngột phải rời xa Tử Lạc, mới khiến cô quá đau lòng dẫn đến hao tâm tổn phế.
Cô buộc miệng thở dài, vô tình để Tiểu Mai nghe thấy, liền lật đật chạy đến đưa bàn tay che che miệng cô lại.
- Nương Nương! Người đừng nên than thở như vậy! Không tốt đâu!
Mịch Chi thắc mắc, rốt cuộc mấy người này đang làm trò gì ở đây? Bao nhiêu người đều tập trung lại cả, còn hai nha hoàn này, đến cả việc cô than thở cũng bị ngăn cản.
- Các người làm sao vậy?
Tiểu Hồng đặt tay lên bả vai thon thả của Mịch Chi, nhẹ nhàng cất giọng.
- Nương Nương! Từ hôm nay xin người hãy cố gắng bảo an ngọc thể. Vì Vương gia! Và hơn hết là vì thai nhi trong bụng.
Mịch Chi lúc này vừa kịp nghe một thanh âm chói tai, vang lên trong đầu, khiến thần kinh cô một lúc như bị căng ra.
Cô vừa nghe cái gì? Thai nhi? Là thai nhi ư?
Cô hít thở thật đều, chầm chậm nắm chặt tay Tiểu Hồng, giọng run run.
- Cô vừa nói.... thai nhi?
- Bẩm Nương Nương! Người đã mang cốt nhục của Vương gia, được hơn một tháng. Sáng nay khi người ngất đi, Vu Thái y đã đến chẩn mạch.
Tiểu Hồng cúi người tấu sự, Mịch Chi thình lình vừa tỉnh dậy, lại nhận ngay một tin mà đến cả cô cũng chẳng ngờ tới.
Lúc này, đồng loạt tất cả gia nhân đang có mặt quỳ xuống, đồng thanh dõng dạc cất giọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!