Kể từ ngày mà Tử Lạc dạy Mịch Chi chơi cổ cầm, đến nay cũng đã được gần một tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian ấy, cô thật sự đã rất chăm chỉ, ngày hay đêm đều vẫn thao thao rèn luyện.
Bây giờ tuy cô không thể sánh với các tú nữ sắc cầm toàn vẹn. Nhưng tay nghề mới học thế này thôi cũng xem như chấp nhận được.
Tương tư khúc mà Tử Lạc dạy cho cô, dường như ăn sâu luôn vào trong tâm thức.
Giai điệu đúng là rất buồn, lại da diết, bi thương đến não lòng.
Nhưng không thể phủ nhận, Tương tư khúc đúng là một mỹ điệu của nhân gian. Dễ dàng đánh động đến nơi u tối, yếu đuối nhất trong mỗi trái tim con người, khiến cõi lòng thổn thức không nguôi.
Tử Lạc hôm nay vẫn như mọi ngày, hắn vào mỗi buổi sáng đều chăm chút cho việc tô điểm dung mạo của thê tử.
Hắn quyến luyến bên nàng, chẳng rời nửa bước. Vì ngày hôm nay, lần vấn tóc và điểm tô dung nhan này cho nàng, có thể sẽ là lần sau cùng nếu trận chiến này diễn ra tồi tệ nằm ngoài dự tính của hắn.
Mịch Chi thì vẫn vô tư, chẳng hề hay biết bất cứ điều gì. Vả lại, Tử Lạc đóng kịch còn giỏi hơn cả cô.
Hắn che đậy cảm xúc đến vô hạn, hoàn toàn không biểu lộ một chút sự ưu tư gì khi đối mặt với cô.
Nhưng Mịch Chi nào hay nào biết, trước mặt cô là vậy. Quay lưng đi hắn chỉ còn biết cắn môi, cau mày mà chịu đựng.
Nhẹ nhàng tô lấy đôi mày liễu, dặm một ít son đỏ lên cánh môi anh đào căng mọng, nhân cơ hội tham lam ngắm nhìn mắt hạnh, mũi thanh tú cùng da ngọc nhẵn mịn.
Mịch Chi thoáng nghiêng đầu nhìn hắn, chợt nhận thấy ánh mắt hắn lúc này rất lạ.
Như thể có chút tham luyến, có chút tiếc nuối lẫn chua xót vô cùng.
-Tử Lạc! Người sao vậy?
Mịch Chi nhẹ đưa tay áp đặt lên một bên mặt nam nhân đang thẫn thờ.
Hắn phút chốc lấy lại vẻ mặt lãnh đạm, nhưng ánh mắt thâm tình sâu hút.
Nhẹ cong khoé môi, cả đuôi mắt cũng nhíu lại một cái.
-Không có gì! Chỉ là.... Ta đôi lúc cảm thấy bản thân trước kia thật quá nông cạn. Có một thê tử thế này.... Vậy mà ta lại hết lần này đến lân khác làm tổn thương nàng! Đến bây giờ..... Ta mới biết trân quý nàng!....
Câu nói đến đây, Tử Lạc kịp thấy tâm can đau nhói, đúng thật hắn nhận ra điều đó quá trễ.
Đến khi nhìn thấu được tâm tình của bản thân, cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian để bên nhau.
Hắn nhoẻn miệng cười tình ý, nhẹ nâng lấy bàn tay ngọc ngà của nữ nhân dìu nàng đứng dậy.
-Hôm nay, đến vườn táo với ta! Ta có thứ này muốn làm cho nàng!
Mịch Chi mơ hồ khó hiểu đi theo bước chân của hắn. Tử Lạc hôm nay, thật sự rất lạ. Hắn có gì đó muốn giấu cô hay sao?
Ngồi vào trong xe ngựa, lần đi này còn có cả Tiểu Hồng và Tiểu Mai đi theo. Càng khiến suy nghĩ của Mịch Chi trở nên tò mò hơn bao giờ hết.
Cô ngồi tựa đầu vào bờ vai vững chãi của Tử Lạc, thong thả nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài được thu gọn qua khung cửa sổ.
Tử Lạc lén nhìn lấy nữ nhân bên cạnh mình, cõi lòng lại không thể ngăn nổi sự xót xa.
Hắn đưa tay, gắt gao ôm siết nàng vào lòng như thể chẳng muốn rời xa.
Hắn tham luyến tất cả những gì thuộc về con người nàng. Từ ánh mắt, bờ môi đến thân ngọc lẫn mùi hương, hơi ấm. Nàng là tâm can, là mật ngọt trong lòng hắn.
Đời này kiếp này, bất di bất dịch!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!