-Vương gia! Vương gia!
Tử Lạc từ lúc không trông thấy thê tử đâu, hắn chẳng khác nào đang ngồi trong chảo dầu.
-Đã tìm được chưa?
-Bẩm Vương gia! Đã tìm được Nương Nương!
- tên lính thở hụt hơi.
Tử Lạc nhìn ra phía sau, chẳng thấy ai liền không khỏi thắc mắc.
-Người đâu?
Lúc này tên lính vẻ mặt tái xanh đi, bộ dạng rụt rè.
-Bẩm Vương gia! Nương Nương....
-Nói!
- Tử Lạc đập bàn một cái, hét lên đầy phẫn nộ.
-Bẩm.. Nương Nương... bị kẻ khác giữ lại.... không cho đi.
Tử Lạc nghe thoáng qua như sét nổ ngang tai, thời thế đảo lộn gì đây? Kẻ nào dám to gan giữ thê tử của hắn?
-Kẻ nào?
Hắn gằn giọng, khí sắc tối lại như hắc vân sắp hoá cuồng phong.
-Là.... Dực... Dực tướng quân!
< Rầm >
Tử Lạc nổi trận lôi đình, đứng dậy một chân đá bay cả bàn ghế.
Một tên Trấn quốc đại tướng quân lại dám cả gan động vào nữ nhân của Nhị Vương gia như hắn!
-Bọn họ đang ở đâu?
-Bẩm Vương gia... đang ở.. Lạc Trì tửu lâu!
Tử Lạc nhãn đao âm lãnh như muốn nổi cả gân máu, đường đường một Vương phi lại cư nhiên bỏ nhà đi uống rượu với tình cũ.
Hắn phất áo bước nhanh khỏi phòng, chẳng cần một tên quân lính nào đi theo. Một phát leo lên lưng ngựa, quất roi da thẳng tay.
Tại một nơi khác.
-Rượu.... uống tiếp đi Dực tướng quân...
Mịch Chi vẫn bị một tay Dực Khương giữ chặt trong lòng, đầu ngã vào khuôn ngực rắn như đồng của y.
Dực Khương đưa mắt bi ai nhìn nữ nhân trong tay, đã bao lâu rồi y mới được cảm nhận hơi ấm của nàng đây? Nhưng khi cảm nhận được lại là trong một hoàn cảnh trớ trêu thế này.
-Dực tướng quân.... tướng quân không nên hành sự lỗ mãng. Nhân lúc Vương gia chưa đến.....
-Ai nói Bổn vương chưa đến!
Câu nói của tên dẫn binh bị cắt ngang bởi một thanh âm trầm mặc, khàn đi vài phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!