Mịch Chi đang ngồi ôm lấy Đồng Đồng mà làm diều giấy với nó. Cả hai vẫn đang nói cười rất vui vẻ.
Tử Lạc lúc này chẳng rõ cố ý hay vô ý mà đi dạo vào khu thượng uyển này, người đi bên cạnh hắn lại là Hỷ Bình Quận chúa.
Hắn đi cạnh nàng ta, nhưng tâm tư lại không hề ở bên nàng ta.
Ánh mắt hắn nhìn về phía xa, nơi biệt uyển có một nữ nhân đang ngồi chơi đùa với một tiểu đồng nhỏ bé.
-Tử Lạc, hôm nay sao huynh có nhã hứng cùng muội thưởng hoa vậy?
Hỷ Bình một tay níu lấy cánh tay của nam nhân bên cạnh.
Tử Lạc nhẹ gỡ tay nàng ta ra, nhanh chân vừa đi vừa cất giọng âm lãnh.
-Cũng chỉ là xuất hồ ý liêu (*), Quận chúa chớ bận tâm!
[Xuất hồ ý liêu: ngụ ý nói rằng bất thình lình, bất chợt]
Hỷ Bình nhìn thấy dáng vẻ, thái độ đó của Tử Lạc liền không khỏi bực dọc trong lòng. Rõ ràng hắn chính là người ngỏ ý mời nàng ta ra dạo chơi thưởng hoa, bây giờ lại vẫn khư khư trưng ra cái diện biểu vô tình đó của hắn.
Tử Lạc thong thả đi chậm rãi về phía gần với biệt uyển nơi Mịch Chi đang ngồi.
Cô vẫn không hề để ý đến xung quanh, chỉ chuyên tâm làm lấy con diều cho Đồng Đồng.
Hắn bắt đầu thấy lòng dạ hậm hực tột cùng, vốn dĩ là muốn trêu tức nữ nhân này, ấy vậy mà nàng vẫn không hề để tâm đến dù chỉ là một chút.
Bất chợt Hỷ Bình từ sau lao tới, một mặt nàng ta muốn gây sự chú ý với nam nhân trước mặt, một mặt vì thấy đoá hoa liên nở to dưới hồ quá đẹp, nàng ta nhanh chân chạy đến.
Nhưng lại không biết vô tình hay cố ý mà ngã nhào đến thành hồ.
-Quận chúa!
Tử Lạc hốt hoảng hét to, tay nhanh chóng đưa ra giữ được người nàng ta.
Phút chốc cả thân người Hỷ Bình gói gọn trong cánh tay rắn chắc của hắn. Hơi ấm trên người hắn, mùi hương trên người hắn khiến nàng ta không khỏi thích thú mà cười thầm trong bụng.
Mịch Chi lúc này mới thật sự quan tâm đến cớ sự xung quanh, vì bị tiếng hét của Tử Lạc thoáng làm cô giât mình.
Vừa quay mặt nhìn sang thì cảnh tượng trước mặt khiến cô khẽ cau mày.
Tử Lạc, hắn tay đang ôm lấy eo của nàng Quận chúa ngang ngược. Nhìn sắc diện nàng ta mà xem, thèm trai đến thế cơ à?
Mịch Chi nuốt nước bọt cố nén cục nghẹn đang mắc ngang cổ họng xuống bụng.
Rõ ràng tên Vương gia này chỉ muốn giở trò chọc tức cô. Nếu cô mà lộ vẻ mặt bực dọc, hắn chắc chắn sẽ đắc thắng đến đốt yên hoa (*) mà ăn mừng cho coi.
[Yên hoa: giống như pháo hoa]
Tử Lạc chợt mới để ý đến Mịch Chi đang hướng mắt về phía hắn, hắn vừa muốn buông nữ nhân trong tay mình ra, nhưng liền thay đổi chóng mặt, lật mặt y như lật bánh tráng chẳng bằng!
Hắn đưa tay vén nhẹ mái tóc của Hỷ Bình, ra vẻ ân cần chu đáo.
-Muội không sao chứ Hỷ Bình? Thật bất cẩn quá!
Hỷ Bình dường như bị Tử Lạc quay như một cái chong chóng.
Thái độ, biểu diện của hắn thay đổi đến chóng mặt, khiến nàng ta suýt chút cũng muốn đảo lộn thần hồn.
-Muội... muội không sao! Đa tạ huynh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!