Chương 20: Rượu vào hại thân

Mịch Chi sáng nay ngủ dậy cũng vẫn chẳng thấy Tử Lạc đâu. Cô ngồi bần thần, đầu tóc rối bù, đêm qua hắn thật sự cam tâm mà ôm lấy cô ngủ một giấc dài đến sáng! Chuyện lạ có thật đây rồi. Khi mà một tên hoạn dâm đùng một ngày lại tỏ ra "ta không đam mê dục vọng nữa".

Nghĩ đến đây Mịch Chi thở dài, rốt cuộc cái tên Vương gia này muốn giở trò gì đây?

Sau khi được hai nha hoàn thay đổi xiêm y, chỉnh trang đầu tóc thì Mịch Chi ra khỏi phòng, cô dạo bước khắp nơi trong biệt phủ. Đúng là quan cao chức lớn, lại là một Vương gia đúng là tiền tài lắm thật. Nhà thì xây cho to vào, lại còn bày trí muôn thứ đắt tiền quý giá. Nhìn xem một mớ gia nhân trong này không đến tháng chi tiền lương ra chắc cũng mệt rồi ấy chứ.

Đến đây Mịch Chi laii nghĩ cuộc sống Tử Lạc Vương gia này nhàn hạ, sung sướng đến thế bảo sao không sanh tật, suốt ngày cứ đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng bỗng dưng Mịch Chi lại thấy khó chịu vô cùng. Gì chứ? Chả lẽ bây giờ đã thành gia lập thất rồi mà vẫn còn sanh tật đến thế?

Cô quay sang nói với Tiểu Hồng, giọng điệu tò mò thắc mắc.

-Cô có biết Vương gia thường xuyên vắng mặt như vậy là đi đâu không Tiểu Hồng!

-Vương gia dạo gần đây chỉ lui tới phủ của Cố đại nhân

Tiểu Hồng đáp. Mịch Chi lại tiếp tục sinh nghi.

-Vậy ra hắn cùng với Cố đại nhân gì đó cùng nhau đi đến mấy cái dạng như Vạn Xuân Hoa gì đó sao?

Tiểu Hồng lúc này chợt thốt lên, ánh mắt đảo khắp tứ phía như sợ ai khác nghe thấy.

-Nương nương! Người đừng nói vậy!

-Có gì sai sao? Quả thật là vạy mà!

Mịch Chi vẫn thờ ơ đáp trả, mắt hạnh khẽ chau, môi nhỏ khẽ cong lên tỏ vẻ bực dọc. Đến cô cũng chẳng hiểu nổi cô đang cảm thấy khó chịu vì cái gì!

-Người nói vậy oan cho Vương gia lắm Nương nương!

- Tiểu Hồng nhanh bước đi theo miệng cất giọng nhỏ xíu.

-Oan?

Mịch Chi tròn mắt ngạc nhiên.

Tiểu Hồng gật gật

- Vương gia dạo gần đây chỉ đánh cờ đàm tửu thơ văn với Cố đại nhân. Hoàn toàn không như những gì Nương Nương nghĩ!

Tử Lạc hắn ta chính trực như vậy sao? Rõ ràng là một tên nam nhân phong lưu, phóng đãng mà! Có chết cô cũng không tin hắn lại "rửa tay gác kiếm".

Mịch Chi càng nghĩ đến hắn lòng dạ càng rối tung lên, lại không tránh khỏi bực dọc, bứt rứt. Cô phủi tay, rồi đi đến tìm Đồng Đồng.

Cả buổi trời cô ở đó chơi với Đồng Đồng đến gần xế chiều với trở về phòng. Trong biệt phủ này thật là chán chết cô rồi. Thời buổi không công nghệ, không mạng mùng thật chẳng có gì để giết thời gian. May cũng nhờ có thằng nhóc Đồng Đồng tiểu màn thầu đáng yêu kia giúp cô như quên hết phiền muộn trong lòng.

Đang thong thả dao bước để quay về phòng, bất chợt Mịch Chi lại trông thấy bốn gia nhân đang đẩy một cỗ xe gỗ, bên trên có rất nhiều tĩnh rượu nhỏ. Chỉ đi ngang thôi mà mùi hương thơm nức xộc thẳng vào khưu giâc của cô. Chắc hẳn là hàng thượng phẩm rồi còn đâu.

Cô quay lưng cất giọng

-Nè nè! Mấy anh...à... mấy người lấy số rượu đó từ đâu vậy?

Bốn tên gia nhân gập người thi lễ rồi một tên trong đám đáp.

-Bẩm Nương nương! Rượu này do Cố đại nhân chuyển đến.

Ra là từ phủ của Cố đại nhân gì đó, hảo hữu gì đó của Tử Lạc sao hả? Vậy thì cam đoan chắc chắn là hàng thượng phẩm đây rồi!

Mịch Chi bước đến, tay cầm lấy hai tĩnh đưa cho Tiểu Hồng, hai tay mình cũng tiện thể giữ thêm hai tĩnh nữa!

-Nương Nương....!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!