Chương 17: Uống thuốc

-Nương Nương! Nương Nương!

Mịch Chi bị tiếng nói đánh thức, cô hé mắt thì liền thấy Tiểu Hồng và Tiểu Mai đứng trước mặt cô.

-Sáng rồi hả?

Mịch Chi há miệng ngáp dài một cái, bất chợt Tiểu Hồng đưa mắt ái ngại nhìn cô rồi khẽ cất giọng nhỏ xíu.

-Đã quá giữa trưa rồi Nương Nương!

Mịch Chi đang ngáp ngon lành liền khựng lại, cô ngủ đến dữ vậy sao. Cái này gọi là nướng đến khét cháy đen rồi còn gì.

Cô muốn ngồi dậy, lập tức cả thân thể ê ẩm, nhức mỏi vô cùng. Hai tay, hai chân dường như rã rời không còn chút sức lực nào. Cả cái lưng cũng đau nốt, cái quái gì đây?

Tiểu Hồng, Tiểu Mai nhanh chóng đỡ lấy cô, thật sự Mịch Chi cảm tưởng như cái cơ thể này không phải là của cô nữa. Cô khẽ nhăn nhó mày liễu, mệt chết cô rồi.

-Nương Nương! Nô tì đã chuẩn bị đồ tẩm bổ cho Người.

Tiểu Hồng một tay cầm chậu nước cho Mịch Chi rửa mặt, súc miệng vừa nói.

-Cảm.... à đa tạ nhiều!

Đúng thật là bụng cô kêu đói cồn cào rồi, không ăn gì vào chắc cô cũng khóc thét với nó mất.

Mịch Chi đứng dậy muốn đi đến bàn, nhưng cô lại khuỵ xuống ngay lập tức. Con mẹ gì thế này? Cả chân cũng không đứng nổi? Hoàn toàn không có chút sức nào sao?

-Nương Nương! Cẩn thận!

Hai nha hoàn hoảng hốt đỡ lấy cô, Mịch Chi phải hoàn toàn nhờ lấy hai cô gái này mới có thể đi đến ngồi xuống bàn. Tưng bước đi nhỏ xíu thế

thôi mà cô cảm thấy hạ thân đau rát khôn xiết. Cô liên tục cau có mặt mũi, khổ sở vô cùng. Sao tự dưng ngủ dậy lại như một kẻ bại liệt thế này?

Mịch Chi an toạ xuống ghế, không khỏi bất ngờ trước bàn ăn. Toàn là cao lương mỹ vị, cực phẩm tuyển chọn cho hoàng triều. Cái bụng tham ăn ngay lập tức kêu gào đòi nhét đồ ăn rồi. Thế là Mịch Chi không ngần ngại mà tay nâng đũa nâng chén gắp lấy gắp để.

-Nương Nương! Người thấy mùi vị thế nào? Có vừa ý không?

Tiểu Mai đứng cạnh nhỏ nhẹ cất tiếng, Mịch Chi đang nhét đầy đồ ăn trong họng, nhưng vẫn ráng trả lời.

-Ưm.. ngon.... ngon... ắm!

-Nghe người nói vậy chúng nô tì yên tâm có thể báo lại cho Vương gia rồi!

Tiểu Hồng hai tay vỗ nhẹ vào nhau, miệng cười hớn hở. Phút chốc Mịch Chi ngưng lại, liền không khỏi cảm thấy khó hiểu.

-Tại sao phải báo cho hắn?

Tiểu Mai liền nhảy vào đáp lại.

-Tất cả món ăn này là do Vương gia căn dặn làm cho Nương Nương! Trước khi ra khỏi phủ Vương gia còn dặn rất kỹ bảo nô tì phải chăm sóc Nương Nương thật tốt.

Hai mắt Mịch Chi tròn xoe, đồng tử như co lại, cô buông đũa buông chén rồi phun mớ đồ ăn trong họng mình ra, miệng không ngừng đai nghiến.

-Ta không cần! Ai cần hắn quan tâm chứ! Thật chỉ muốn nôn thôi, dẹp đi, dẹp hết đi!

Mịch Chi bỗng dưng như nổi điên, cô hét lên khiến hai nha hoàn hoảng sợ tột độ. Cô đứng dậy muốn đi khỏi phòng nhưng thân người uể oải không thể đi nổi, cô lại muốn khuỵ xuống.

Hai nha hoàn đỡ lấy cô, Mịch Chi thật sự nổi giận rồi. Bất giác cô nhớ đến đêm qua, Tử Lạc đã bức cô uống xuân dược, hành hạ cô đến chết đi sống lại.

Cô nhìn lại thân thể mình, nhìn lại tình trạng hiện giờ của mình. Hai mắt cô đỏ hoe ngấn nước, môi nhỏ giận đến run mấp mấy, nước bọt nuốt xuống không ngừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!