Tử Lạc nhẹ nhàng đặt Mịch Chi xuống giường, cả người cô càng lúc càng nóng hừng hực, đến độ cả hắn cũng có thể cảm nhận đuoc dù chưa chạm vào cơ thể cô.
Hắn đi đến mở tủ lấy ra một lọ thuốc, rồi cố gắng lấy một tay tách miệng cô ra.
-Mở miệng ra! Nghe Bổn vương nói không? Há miệng ra.
Mịch Chi bây giờ thần trí đâu còn tỉnh táo, cô thật sự không còn biết gì nữa. Chỉ nằm đó thân người không ngừng cựa quậy.
Tử Lạc đổ vào miệng cô một thứ bột màu trắng, mùi vị khó chịu vô cùng.
Vốn là thuốc cầm máu và điều trị vết thương nhỏ, hắn chỉ muốn vết thương trong miệng cô khá hơn.
Mịch Chi ho khụ khụ từng cơn khi ngậm lấy thứ thuốc đó, mày liễu cau có, hai mắt nhắm nghiền.
Tử Lạc hai tay vỗ vào mặt cô, giọng điệu sững sốt vô cùng.
-Xuyên Nhi! Nàng nghe Bổn vương nói gì không? Trả lời Bổn vương đi.
Mịch Chi bây giờ như bị lửa đốt khắp châu thân, thật sự vừa nóng vừa ngứa ngáy tột cùng. Cơ thể cô không ngừng vặn vẹo, uốn éo. Tay chân thoáng chốc lại co rút. Miệng thở hồng hộc nặng nề.
-Nóng..... nóng... quá... ưm...
Cô hé môi rên rĩ, rồi bất chợt hai tay cô đưa lên cào cấu lấy cơ thể mình đến xây xước. Tử Lạc kinh hồn bạt vía, hắn lập tức nắm lấy rồi kiềm chặt hai tay cô xuống giường.
Xuân dược đã bộc phát đỉnh điểm, khiến Mịch Chi không thể chịu đựng nổi mà bắt đầu tự hành hạ thân thể mình.
Mịch Chi lúc này mở nhẹ mắt, cô nhìn lấy nam nhân đang ở trước mặt mình. Ánh mắt của cô trở nên mơ hồ vô cùng, hai gò má đỏ hồng lên, miệng nhỏ lại hé mở, cái sắc diện này chẳng khác nào đang mời gọi hắn.
Hai tay Tử Lạc buông lỏng dần, thật sự độc tính của xuan dược đã hoàn toàn chế ngự cô.
Bất thình lình Mịch Chi gắt gao ôm chằm lấy cổ hắn mà ghì xuống.
Tử Lạc hai mắt thoáng trợn tròn, trong phút chốc hắn như bất động. Quả là độc dược chế ngự, khiến cô không thể tự kiềm chế bản thân mà hành động như vậy.
Mịch Chi hôn hắn thật sâu, Tử Lạc hoàn toàn có thể còn nếm được mùi vị máu tanh cùng vị thuốc đắng dã trong miệng cô. Nhưng thật sự nụ hôn cuồng nhiệt này của cô khiến đầu óc hắn như muốn ngu mụi đi.
Hắn vẫn còn đang nhắm nghiền hai mắt mà tận hưởng nụ hôn chủ động kia của nữ nhân bên dưới, thì hắn lại thoáng sững sốt khi nữ nhân này hai tay đang cởi bỏ ngoại bào của hắn.
Mịch Chi bây giờ điên rồi, cô bị xuân dược bức đến thần trí đảo lộn. Cô chỉ muốn được hoan ái, cả người cô dục vọng đang dâng lên cuồn cuộn.
Tử Lạc nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô vụng về cởi lấy ngoại bào của hắn một cách khó khăn. Hắn nhắm mắt, thở dài một cái rồi nắm lấy hai tay Mịch Chi cất giọng trầm mặc.
-Lần này là do Bổn vương bức nàng! Xem như Bổn vương tự làm tự chịu!
Dứt lời Tử Lạc áp mặt phủ lấy cánh môi nóng hổi đỏ chót của Mịch Chi, từng lớp y phục được rũ bỏ dần.
Hắn đưa tay, cởi đi những mảnh vải còn lại trên người Mịch Chi. Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau không rời.
Tử Lạc xoa nắn cặp đào to lớn, rồi tách lấy chân cô ra, bàn tay trượt thẳng vào hoa huy*t.
Chợt hắn thoáng sững người, xuân dược khiến nữ nhân này nhục huyệt tự phản ứng dù không chịu tác động nào. Dịch thuỷ nơi hoa huy*t của nàng ta đã tuôn ra như suối tự lúc nào.
-Muốn.... ưm.... ngứa....ư....
Mịch Chi cong môi rên rĩ, thật sự nếu cô không được thoã mãn chắc chắn cô sẽ bị hành hạ đến chết mất.
Tử Lạc đưa mắt nhìn cô, nhìn sắc diện trở nên dâm mị khôn cùng vì xuân dược của cô thật sự khiến dục vọng hắn cũng không cầm được mà bắt đầu dâng lên.
Yết hầu hắn trượt dài, ngón tay bắt đầu đưa nhẹ vào lỗ huyệt đã ướt sũng bên dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!