Mịch Chi vừa vào phủ đã nhanh chóng trở về phòng, Tiểu Hồng mở cửa, cô dáng vẻ lén lút thò đầu vào nhìn trước ngó sau rồi bước hẳn vào trong, thở phào nhẹ nhõm.
-Hắn chưa về!
-Nương Nương! Nô tì sẽ đi chưng một bát tổ yến cho Người.
Tiểu Hồng nói rồi lập tức đóng cửa lui ra, Mịch Chi ngồi phịch xuống giường, hai tay đấm lấy cặp chân mỏi rã rời vì cả ngày rong ruổi khắp phố phường.
Bỗng dưng cô suy nghĩ không biết phải trả đũa tên Tử Lạc ra sao? Thế là cô dặn lấy gia nhân trong phủ pha lấy cho cô một ấm trà rồi mang vào.
Thật sự trong lòng cô không kém phần lo sợ. Tên Tử Lạc kia gian xảo, tinh ý như vậy, liệu cô có thể nào mà qua mặt được hắn?
Cô ngồi đó hồi lâu, hai tay tự dưng đổ cả mồ hôi lạnh.
-Bình tĩnh.... nhất định phải diễn thật tốt!
Mịch Chi đưa tay lên vuốt nhẹ lồng ngực có phần loạn nhịp của mình.
Tiếng cửa mở ra, Mịch Chi thoáng giật bắn cả người. Tử Lạc bước vào, hắn nhìn lấy cô đăm đăm không rời mắt. Sao khí sắc hắn hôm nay trông đáng sợ hơn mọi khi như vậy?
Mịch Chi nuốt nước bọt một cái, rồi cô đứng dậy, cố gắng mỉm cười, giọng điệu dịu dàng, cô hướng mắt về phía hắn.
-Vương gia! Người về rồi sao?
Tử Lạc im lặng, hắn vẫn đứng đó nhìn cô. Đôi mắt sắc lãnh kia như một con dao đang muốn phóng thẳng vào người Mịch Chi.
Cô thoáng rùng mình, nước bọt nuốt xuống càng nhiều hơn.
-Người đi cả ngày chắc mệt rồi! Nào, lại đây uống một ít trà....
Nói rồi Mịch Chi liền bước đến bàn, tay cầm lấy ấm trà rót ra một chung đầy, cô muốn bỏ thứ gì đó vào đây thật nhanh, bàn tay cô vừa để nhẹ lên thắt lưng, ngay lập tức Tử Lạc cất giọng làm cô giật mình thu tay lại.
-Vương phi hôm nay chu đáo lạ thường? Phải chăng đã làm điều gì càn quấy để rồi phải hạ mình hầu hạ Bổn vương?
Tử Lạc di chuyển bước chân, hai tay chấp sau lưng thong thả tiến đến phía nữ nhân trước mặt đang loay hoay âm mưu gì đó.
Gì chứ? Từng câu từng chữ của Tử Lạc thật sự rất lạ, nó trầm mặc, nhưng âm lãnh vô cùng, từng tiếng nói ra như có gì đó rất khó chịu.
Mịch Chi chớp chớp mắt hai cái, nuốt nước bọt lần nữa rồi chạm rãi xoay lưng lại.
Nhưng bất thình lình Tử Lạc áp sát vào người cô làm cô hoảng hốt, hai mắt tròn xoe nhìn hắn. Trán cô cũng lấm tấm cả mồ hôi rôi. Thật sự cô đang rất căng thẳng.
Ánh mắt Tử Lạc vẫn nhìn xoáy sâu vào cô, rồi mày tướng hắn cau lại.
< Rầm > một cái, hai tay hắn chống lên cái bàn sau lưng Mịch Chi. Giờ thì cô đang bị hắn "kẹp giữa".
Hắn phát hiện gì sao? Thái dộ hắn thật sự rất lạ càng khiến đầu óc Mịch Chi thêm rối tung lên.
-Hôm nay nàng đã đi đâu?
Mịch Chi sững người, cái quái gì đây? Tự dưng lại hỏi cô đi đâu? Tử Lạc đang quan tâm cô? Hôm nay rốt cuộc hắn ăn nhầm gì rồi chăng?
Nhưng lúc này thoáng chốc Mịch Chi nhận ra điều gì đó từ hắn, trên người hắn nồng nặc mùi rượu. Cả hơi thở đang phả vào mặt cô cũng vậy, mùi rượu xộc thẳng vào khứu giác của cô khiến cô khẽ nhăn mặt mà quay mặt tránh sang một bên.
Tử Lạc đuôi mắt nhíu chặt, hắn đưa tay nắm lấy khuôn cằm Mịch Chi mà ghì lại. Giọng nói như khàn đặc
-Nói! Nàng đã đi đâu?
Hắn lại nổi điên gì nữa đây? Mạnh tay làm khuôn cằm cô ửng đỏ cả lên. Mịch Chi cau mặt, tỏ vẻ khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!