Chương 45: (Vô Đề)

Trần Bắc Hà đặt toàn tâm toàn ý vào việc chơi game, đừng nói là trong tình cảm thì như khúc gỗ, mà ngay cả về sinh lý cũng thanh tâm quả dục, bình thường hiếm khi tự giải quyết, có thời gian thì thà đánh thêm một trận rank còn hơn.

Hôm nay bị Sở Tinh Lan hôn đến mức có phản ứng, trong lòng cậu vô cùng lúng túng, không biết làm sao cho phải.

Bị Sở Tinh Lan nhẹ nhàng dùng tay an ủi, toàn thân cậu đều run rẩy.

Trần Bắc Hà tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.

Cơ thể quá mẫn cảm, chưa đến năm phút đã buông vũ khí đầu hàng.

"…" Mặt Trần Bắc Hà đỏ bừng như muốn nổ tung, một Sở Tinh Lan ra, như chạy trốn mà lao vào phòng ngủ của mình, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Sở Tinh Lan nhìn cánh cửa đóng kín, khẽ cười rồi xoay người đi rửa tay.

Mới vậy đã ngại ngùng rồi?

Về sau nếu đánh dấu hoàn toàn thì sao đây? Có khi nào cả người đỏ ửng không dám mở mắt không? Chỉ nghĩ đến thôi Sở Tinh Lan cũng thấy không chịu nổi, anh hít sâu một hơi, đứng dưới vòi hoa sen xả nước lạnh.

Thật ra phản ứng của anh còn dữ dội hơn Trần Bắc Hà, chỉ là che giấu quá giỏi mà thôi.

Trong phòng ngủ, Trần Bắc Hà vùi người vào trong chăn.

Vừa rồi làm bẩn tay Sở Tinh Lan, hai người còn hôn nhau thân mật như vậy, cậu không còn mặt mũi nào nói "chúng ta là kẻ thù/bạn bè" nữa.

Từ nay, Sở Tinh Lan chính là bạn trai của cậu.

Mối quan hệ thay đổi quá nhanh khiến đầu óc cậu choáng váng. Nhưng mà, hai người đã hôn nhau nhiều lần như thế rồi, còn cố chấp nói là bạn bè thì càng kỳ lạ hơn đúng không?

Yêu đương thôi mà, có gì to tát đâu.

Trần Bắc Hà nằm trong chăn suy nghĩ lung tung một hồi, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ toàn là Sở Tinh Lan, sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu lại hốt hoảng chạy đi tắm.

Đêm qua như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, trong đầu ngoài game và đồ ăn của cậu giờ lại nhét thêm một người tên Sở Tinh Lan.

Cơ thể rất muốn lại gần, trong lòng cũng đặc biệt quan tâm, cảm xúc bị người đó chi phối lúc lên lúc xuống, đây là cảm giác mà trước giờ cậu chưa từng trải qua.

Đây gọi là thích sao?

Nếu đổi là Alpha khác mà dám hôn hay ôm cậu, chắc cậu đã đấm cho thành đầu heo từ lâu, vậy mà với Sở Tinh Lan lại không thể ra tay.

Trong lòng cậu, đúng là Sở Tinh Lan có đãi ngộ đặc biệt.

Tâm trạng Trần Bắc Hà rối bời, đứng dưới vòi sen tự giải quyết một lần.

Sáng sớm cơ thể tràn đầy sức sống, cuối cùng cậu cũng hiểu cảm giác đến muộn của tuổi dậy thì là như thế nào.

Ra ngoài, Sở Tinh Lan lại từ nhà ăn mang đồ ăn về, đặt hộp cơm lên bàn ăn, quay đầu mỉm cười nói: "Dậy rồi à? Đến ăn cơm đi."

Con hàng này vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không có gì, thái độ chẳng khác gì ngày thường.

Trần Bắc Hà lại cảm thấy tội lỗi, cúi đầu tránh ánh mắt anh, đi đến bàn ăn, tiện miệng kiếm chuyện: "Tôi ngủ đến tận 1 giờ trưa, sao không gọi tôi dậy?"

Sở Tinh Lan nói: "Hôm nay không có trận đấu, ngủ thêm chút cũng không sao."

Anh lấy đũa đưa cho Trần Bắc Hà.

Trần Bắc Hà nhìn thấy ngón tay thon dài, có lực của anh, nghĩ đến cảnh tối qua làm bẩn đôi tay đó, tai lập tức đỏ bừng, vội vã quay mặt đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!