Chương 43: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, Trần Bắc Hà ngủ đến tận trưa mới tỉnh.

Cậu dụi dụi đôi mắt mơ màng, quay người vào nhà tắm rửa mặt, lúc đang đứng trước bồn rửa đánh răng thì bất chợt trong đầu loé lên một hình ảnh — đêm qua Sở Tinh Lan ngồi bên giường giúp cậu đắp chăn, sau đó, hình như cậu đã ôm chặt người ta không chịu buông tay, rồi còn hôn một cái?

Trần Bắc Hà lập tức chết lặng, bàn chải đánh răng trong tay "bốp" một tiếng rơi xuống đất.

Cậu ngơ ngác nhìn bản thân trong gương, hai má bỗng chốc đỏ bừng như lửa đốt — bình thường rất ít khi uống say, không ngờ say rượu lại biến thành kẻ lưu manh sàm sỡ?

Tại sao lại đi hôn Sở Tinh Lan chứ?

Trần Bắc Hà có chút chột dạ vò đầu, mở vòi sen trong phòng tắm, chỉnh sang nước lạnh tắm một trận, nhanh chóng hạ bớt sự nóng rực trên người.

Khi thay đồ ngủ ra ngoài, cậu phát hiện Sở Tinh Lan vừa từ ngoài trở về, tay xách theo hộp đồ ăn mang về từ nhà ăn.

Lúc mở cửa, hai người vừa đúng lúc chạm mặt.

Trần Bắc Hà: "…"

Sở Tinh Lan: "…"

Hai tai Trần Bắc Hà đỏ bừng, vội vàng tránh ánh mắt, nói: "À, cậu đi lấy cơm à?"

"Ừ, giờ ăn trưa ở nhà ăn sắp hết rồi, thấy cậu còn chưa dậy nên tôi đi lấy trước hai phần về." Sở Tinh Lan quay người đặt hộp cơm lên bàn ăn, lấy đũa ra, rồi quay đầu nhìn cậu: "Đói không? Tôi lấy món sườn xào chua ngọt cậu thích, nhân lúc còn nóng mau ăn đi."

Trần Bắc Hà đi tới ngồi xuống đối diện, cúi đầu, có chút không dám nhìn anh.

Sở Tinh Lan thì vẫn như mọi khi, nụ cười dịu dàng, hỏi: "Tỉnh rượu chưa?"

"Tỉnh, tỉnh rồi."

"Dạ dày còn khó chịu không?"

"Không, không khó chịu."

"Đêm qua cậu uống không ít, lần đầu tôi thấy cậu say như vậy đấy."

"Tôi, tôi vui vì sinh nhật nên mới, mới uống hơi nhiều một chút."

"Cậu sao giống Lộc Miên rồi?" Sở Tinh Lan cười nhẹ hỏi.

"Hả?"

"Nói chuyện lắp bắp."

"…." Hai má Trần Bắc Hà đỏ ửng, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: "Tôi hình như, làm chuyện gì đó không phải sau khi uống say, cậu đừng giận nhé."

Sở Tinh Lan cong khóe miệng: "Cậu nói chuyện ôm chặt tôi không buông, còn cưỡng hôn tôi à?"

Trần Bắc Hà: "…….."

Sở Tinh Lan bĩu môi một tiếng, sờ sờ môi mình: "Chưa từng thấy Omega nào uống say lại lưu mạnh như cậu. Tự nhiên muốn hôn tôi là sao? Không lẽ cậu có ý đồ xấu với tôi à?"

Mặt Trần Bắc Hà như muốn bốc cháy, vội vàng phủ nhận: "Tôi thèm vào, tôi có thể có ý đồ gì với cậu chứ? Tôi chỉ là say thôi, tôi cũng đâu biết mình làm cái gì."

Cậu dừng một chút, bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói: "Hơn nữa, lần trước cậu không tỉnh táo trong kỳ mẫn cảm cũng hôn tôi đấy thôi, tôi còn chẳng thèm so đo với cậu, có gì to tát đâu." Nói tới đây, mặt Trần Bắc Hà càng đỏ hơn, giọng hung dữ: "Coi như huề nhau, không ai nợ ai."

Sở Tinh Lan khẽ cười một tiếng: "Có thể huề kiểu đó à?"

Trần Bắc Hà nhanh chóng mở hộp cơm, giả vờ hào sảng nói: "Chứ còn làm sao? Tôi đâu có quay ngược thời gian được, chẳng lẽ quay lại đêm qua không uống rượu à."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!