Chương 32: (Vô Đề)

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Trần Bắc Hà bị Sở Tinh Lan ôm chặt, toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích. Cậu trợn mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, thầm nghĩ thôi thì đối phương đang bệnh. Cậu có thể nhẫn nhịn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ mười phút. Sau đó nhất định phải đẩy Sở Tinh Lan ra.

Cậu đã đưa thuốc, nước, còn đắp khăn làm mát cho con hàng Sở Tinh Lan như thế là đủ lắm rồi. Giờ lại còn làm gối ôm cho người ta? Quá đáng thật.

Mười phút nhanh chóng trôi qua, Trần Bắc Hà bắt đầu cố gắng đẩy tay Sở Tinh Lan ra: "Nhìn cậu đâu có nghiêm trọng đến vậy, buông ra đi chứ?"

Nhưng Sở Tinh Lan không hề phản ứng, còn siết tay chặt như thanh sắt.

Trần Bắc Hà tức giận nói: "Nói chuyện đi! Đừng giả chết!"

Sở Tinh Lan bắt đầu nhẹ nhàng ngáy, nhịp thở đều đều, cứ thế ôm cậu ngủ luôn, thật sự coi Trần Bắc Hà như gối ôm.

Trần Bắc Hà lườm một cái, vòng tay của Sở Tinh Lan siết quá chặt, khó mà gỡ ra được. Cậu đành thò tay chọc nhẹ vào eo đối phương vài cái.

Từ phía sau vang lên giọng cười khàn khàn của Sở Tinh Lan: "…Nhột quá."

Trần Bắc Hà không dừng lại, tiếp tục chọc nhẹ vài cái.

Cuối cùng cũng mở được cánh tay đang ôm chặt, Trần Bắc Hà đỡ Sở Tinh Lan nằm ngay ngắn, không nhịn được bật cười: "Điểm yếu của cậu vẫn là chỗ đó… đúng là từ nhỏ đã sợ nhột."

Trên giường, Sở Tinh Lan khẽ nhắm mắt, vẫn thở đều, khoé miệng còn nở nụ cười.

Trần Bắc Hà thấy anh có vẻ vẫn chưa tỉnh hẳn, liền vươn tay sờ trán: "Hạ sốt chưa? Để tôi đo lại nhé."

Cậu lấy nhiệt kế trên bàn, đo thật cẩn thận.

"37 độ? Sốt đã hạ rồi, chắc không sao nữa." Trần Bắc Hà thầm lẩm bẩm, ngồi bên mép giường cúi đầu nhìn Sở Tinh Lan.

Sở Tinh Lan lớn lên rất đẹp trai.

Ngũ quan tinh tế, sống mũi cao như nhân vật trong game, lông mày đậm, môi mỏng hồng tự nhiên, đúng là gương mặt rất ưa nhìn.

Trần Bắc Hà nhớ lại cảnh môi Sở Tinh Lan áp lên môi mình trong kỳ mẫn cảm, mặt lại đỏ lên.

Hôm nay sao vậy chứ? Tim đập loạn xạ không nói, đầu óc cũng bắt đầu nghĩ lung tung… có phải bị ảnh hưởng bởi pheromone không?

Nghe nói Omega dễ bị pheromone của Alpha ảnh hưởng, thậm chí còn có thể ph*t t*nh do tiếp xúc gần. Dù hai người lớn lên bên nhau, nhưng hiện tại một người đã phân hóa thành Alpha, một người là Omega — vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.

Nghĩ đến đây, Trần Bắc Hà lập tức kéo ghế ra xa, ngồi ở góc xa nhất cách giường. Nhìn Sở Tinh Lan đang ngủ, cậu tự nói: "Hồi nhỏ tôi thật sự ghét cậu, cậu có biết không?"

"Mỗi lần tôi bị đánh cậu đều cười trên nỗi đau của người khác, còn bảo sau này sẽ viết tiểu thuyết "Trần Bắc Hà bị đánh ký sự" chuyển thể thành phim."

"Lúc tôi trèo cây không cẩn thận bị ngã, cậu còn chụp ảnh in ra đóng dấu thành bưu thiếp, lấy tên là "hiện trường Trần Bắc Hà té cây" nhét vào túi tôi đem tới lớp."

"Cậu còn để chuột đồ chơi vào túi bút của tôi, cậu bị bệnh à?"

Sở Tinh Lan: "…."

Đây là muốn lôi chuyện cũ ra nói?

Sở Tinh Lan đang nằm trên giường khẽ trở mình, từ từ mở mắt, ngơ ngác nhìn Trần Bắc Hà: "Bắc Bắc? Sao cậu ở đây?"

Trần Bắc Hà khựng lại, tức giận đáp: "Cậu gọi tôi tới đưa thuốc mà."

Sở Tinh Lan khẽ chau mày, cố gắng tỏ ra đáng thương, giọng khàn khàn: "Hồi nãy sốt cao quá, tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì… Giờ đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu."

Trần Bắc Hà nheo mắt nhìn anh: "Không nhớ gì à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!