Chương 25: (Vô Đề)

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sáng hôm sau, Trần Bắc Hà ngủ một mạch tới tận 10 rưỡi.

Mới tỉnh chưa được bao lâu, điện thoại đột nhiên đổ chuông, hiển thị tên người gọi là "Ba O".

Trần Bắc Hà đặt tên cho hai người cha của mình lần lượt là "Ba A" và "Ba O". Người gọi điện lần này là ba Omega Tạ Dật. Trần Bắc Hà vội vàng bắt máy: "Ba ơi, có chuyện gì vậy?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: "Bắc Bắc, ba vừa thấy hot search, con phân hóa thành Omega thật à?"

Tạ Dật có giờ giấc sinh hoạt rất điều độ. Tối qua khi tin hot search nổ ra, ông đã đi ngủ nên không biết. Đến giờ nghỉ giữa tiết ở trường mới nhìn thấy, lập tức gọi điện xác nhận.

Trần Bắc Hà ngoan ngoãn đáp: "Ba ơi, là thật. Con đang ở bệnh viện. Đừng lo, pheromone đã được kiểm soát rồi."

Tạ Dật lo lắng: "Con đang ở bệnh viện số 3 Thành phố Tinh đúng không? Ba đến thăm con ngay."

Trần Bắc Hà gãi đầu: "Không cần đâu ba, con thật sự không sao mà…"

Tạ Dật kiên quyết: "Phân hóa thành Omega không phải chuyện nhỏ. Ba đến ngay đây."

Trần Bắc Hà đành chịu thua: "Được rồi… Khoa pheromone, phòng số 6."

Sau khi bác sĩ khám lại tổng quát cho Trần Bắc Hà, xác nhận tình trạng ổn định, ông nói: "Hôm nay có thể xuất viện rồi."

Trần Bắc Hà mặt mày rạng rỡ: "Tuyệt quá, cảm ơn bác sĩ!"

Bác sĩ dặn dò: "Hôm qua cậu đến viện mà không mang theo miếng dán chặn pheromone Omega. Tôi đã kê sẵn một hộp, lát nữa nhớ thay miếng mới vào."

Trần Bắc Hà hỏi: "Lấy ở quầy thuốc đúng không ạ?"

Bác sĩ đáp: "Bạn của cậu vừa mới lấy giúp rồi."

Trần Bắc Hà sững người, "bạn" mà bác sĩ nói chắc là Sở Tinh Lan ở phòng bên.

Quả nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Bác sĩ ra mở, Sở Tinh Lan mỉm cười bước vào, tay xách hai túi giấy.

Anh hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, cậu ấy sao rồi ạ? Có thể xuất viện chứ?"

Bác sĩ gật đầu: "Xong thủ tục xuất viện là đi được."

Sở Tinh Lan: "Cảm ơn bác sĩ."

Anh tiễn bác sĩ ra ngoài rồi đi tới ngồi bên giường Trần Bắc Hà, quan tâm hỏi: "Có chỗ nào thấy không khỏe không?"

Trần Bắc Hà lắc đầu: "Tối qua ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy thấy khoẻ hẳn. Không còn khó chịu gì nữa." Cậu vừa nói vừa duỗi người, ánh mắt lướt qua túi đồ trên tay Sở Tinh Lan: "À đúng rồi, bác sĩ nói có kê miếng dán pheromone mới. Là cậu lấy giúp tôi à?"

"Ừ, tôi tiện tay lấy hộ, mua luôn chút đồ ăn sáng." Anh lấy miếng dán ra khỏi túi, đưa cho Trần Bắc Hà, nhẹ giọng hỏi: "Cậu biết dùng chứ?"

Trần Bắc Hà cười tươi: "Giống như miếng dán vết thương thôi, dán lên tuyến thể là được chứ gì." Vừa nói, cậu vừa xé vỏ, dùng khăn lau sạch vùng gáy.

Phía sau gáy vốn đã được y tá dán sẵn một miếng lúc nhập viện. Trần Bắc Hà tháo cái cũ ra rồi dán cái mới lên khắp cổ của mình.

Sở Tinh Lan: "……"

Hôm qua lúc Trần Bắc Hà phân hóa, anh đang bị nhốt trong phòng ngủ, đầu óc mơ hồ nên không kịp ngửi thấy mùi pheromone của đối phương. Sau đó vào viện, bác sĩ tiêm thuốc ức chế liều mạnh, lại thêm miếng dán chặn nên đêm qua hoàn toàn không ngửi được gì.

Nhưng lúc này, Trần Bắc Hà vừa tháo miếng dán cũ, một mùi hương đặc biệt ngay lập tức lan tỏa trong không khí.

Một hương hoa ngọt ngào dễ chịu khiến người ta liên tưởng đến một cánh đồng oải hương tím ngắt vô tận, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi thơm thanh mát khiến người ta say đắm và mê mẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!