Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Trần Bắc Hà sững người vài giây mới phản ứng kịp đối phương đang làm gì, Sở Tinh Lan lại đang hôn cậu sao? Chẳng lẽ do đang trong kỳ mẫn cảm mất lý trí nên nhận nhầm cậu là Omega?
Ý thức được điều đó, Trần Bắc Hà vội vàng đưa tay đẩy Sở Tinh Lan: "Cậu buông tôi ra… Ưm… Buông… Buông ra…"
Sở Tinh Lan không những không buông, mà còn được đà lấn tới, tay giữ chặt sau gáy cậu, dùng đầu lưỡi vội vàng tách răng cậu ra, xông thẳng vào.
Hơi thở bị đối phương cướp mất trong tích tắc, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trần Bắc Hà: "…"
Bị cưỡng hôn một cách thô bạo khiến Trần Bắc Hà tức đến mức mặt đỏ bừng.
A a a nụ hôn đầu của ông đây! Đồ khốn nạn, ông phải giết con hàng này!
Nụ hôn của Sở Tinh Lan tràn đầy chiếm hữu, như thể coi cậu là món ngon tuyệt hảo, muốn từng chút một nuốt trọn vào bụng.
Trần Bắc Hà bị hôn đến tê dại cả da đầu, chân cũng bị hôn đến mức mềm nhũn.
Trong không khí tràn ngập mùi thông non nồng đậm. Đây là lần đầu tiên Trần Bắc Hà ngửi thấy mùi pheromone của Sở Tinh Lan. Mùi hương ấy như dải lụa, từng lớp từng lớp cuốn tới, bao phủ toàn thân cậu.
Sức ép từ pheromone của Alpha khiến Trần Bắc Hà nhất thời không thể động đậy.
Toàn thân cậu cứng đờ, mắt mở to nhìn Sở Tinh Lan. Đôi mắt của đối phương đã mất tiêu cự từ lâu, vành mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên trên trán, tóc mái rũ xuống lộn xộn, yết hầu trượt lên xuống liên tục.
Hôn cậu điên cuồng như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Khoang miệng Trần Bắc Hà tràn ngập mùi pheromone của Alpha, chỉ một nụ hôn đơn giản thôi thì không thể xoa dịu Alpha trong kỳ mẫn cảm. Sở Tinh Lan vừa hôn, vừa đưa tay không ngừng đốt lửa trên cơ thể cậu.
Hôm nay Trần Bắc Hà mặc áo dài tay rộng rãi, khi bàn tay nóng bỏng của Sở Tinh Lan luồn vào trong từ mép áo, toàn thân cậu nổi hết cả da gà.
Kỳ mẫn cảm thật quá đáng sợ, sớm biết vậy cậu đã không lo chuyện bao đồng…
Trong lòng Trần Bắc Hà hối hận vô cùng.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra Alpha trong kỳ mẫn cảm nguy hiểm đến mức nào. Mẹ nó chứ, hoàn toàn không còn lý trí, đúng là một con dã thú bị bản năng điều khiển!
Nếu cứ tiếp tục thế này, lỡ như bị Sở Tinh Lan cưỡng ép đánh dấu thì cậu đúng là khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Trần Bắc Hà cắn răng, dồn hết sức mạnh đẩy mạnh ngực đối phương, lập tức hất Sở Tinh Lan ngã xuống gầm giường, giận dữ quát lớn: "Sở Tinh Lan, cậu tỉnh táo lại cho tôi!"
Bị đẩy bất ngờ, Sở Tinh Lan ngồi dưới đất ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt hiện lên vẻ tủi thân vì bị gián đoạn, vành mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi.
Nhìn bộ dạng đáng thương của anh, Trần Bắc Hà hơi mềm lòng một chút.
Nhưng nhớ lại vừa bị tên này cưỡng hôn, cậu lập tức nổi giận: "Khốn thật, uất ức lắm hay sao? Tôi đâu phải Omega của cậu! Đồ khốn, ngày mai tôi sẽ tính sổ với cậu sau!"
Vừa nói cậu vừa bật dậy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Cậu chịu đựng chút đi, tôi gọi bác sĩ Chu mang thuốc an thần liều cao cho cậu."
Trần Bắc Hà chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa cầm điện thoại lên định gọi điện thì…
Bỗng nhiên, cơ thể cậu bị một lực mạnh từ phía sau ôm chặt lấy.
Trần Bắc Hà sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở Tinh Lan lật người lại, mạnh mẽ ép sát vào tường.
Sau lưng dán lên bức tường lạnh như băng, phía trước là lồng ngực nóng rực như lửa đốt của Sở Tinh Lan, Trần Bắc Hà như bị kẹt giữa hai cực băng và hỏa. Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến toàn thân cậu căng cứng.
Nụ hôn nóng bỏng lại một lần nữa rơi xuống, môi lưỡi của Sở Tinh Lan nhanh chóng xâm chiếm khoang miệng cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!