Chương 17: (Vô Đề)

Larry! Công tước lên giọng, dùng sức đập vào cánh cửa.

Vẫn trầm mặc.

Một dự cảm bất ổn dâng lên trong lòng mỗi người, công tước chuyển hướng sang McWebber:

"Tiểu thư Bernstein sáng sớm nay đã đi ra ngoài sao?"

"Không có, Laurie vẫn chưa đến quét dọn."

Lông mày công tước vặn xoắn: Mở cửa ra!

Quản gia lập tức móc chìa khoá trong túi ra, mở khoá cửa, công tước theo sát bước vào phòng:

"Larry, cô ở đâu? Larry, Larry…"

Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên bén nhọn lạ thường khiến chúng tôi không thoải mái, lập tức tràn vào phòng.

Cảnh tượng trước mắt khiến ngực mỗi người giống như bị đại chuỳ đập thật mạnh một cái:

Tiểu thư Bernstein đáng thương ngã trên sàn nhà, đã tắt thở.

Cô mặc quần áo ngủ màu trắng nằm ngửa, trên cổ có một vết dao rất đáng sợ, máu chảy từ nơi đó xuống khiến cho trên người cô, hơn phân nửa bộ quần áo ngủ, trên mặt đất khắp nơi đều biến thành màu đỏ nhạt; nhìn ra được cô ta trước khi chết đã trải qua thống khổ giãy giụa thế nào, hai tay co rút, tóc rối bù, dườn như khắp nơi đều là máu đến mức thấm đẫm chiếc thảm Ba Tư, trong không khí đều là một mùi tanh hôi.

Tôi nghe tiếng hai vị cảnh sát buồn nôn trong họng, còn có tiếng McWebber kêu lên.

Thám tử Splett kinh nghiệm phong phú lập tức ngăn mọi người lại:

"Mời các vị lui ra ngoài trước, được chứ? Bác sĩ, mời ngài đến đây một chút."

Được. Lại được làm người khám nghiệm tử thi tạm thời, tôi từ phía sau đi tới, lúc đi ngang qua công tước có nhìn tôi một cái, sắc mặt hắn tái xanh.

Tôi biết bây giờ hắn nhất định rất căm tức:

Rõ ràng có thể kết thúc hết thảy tại đây, rốt cục lại xảy ra biến cố.

Tôi đi đến một chỗ tương đối sạch sẽ bên cạnh thi thể mà ngồi chổm hổm, từ từ hất tóc phủ trên vết thương ra quan sát.

Thám tử thì đánh giá chung quanh căn phòng.

"Thoạt nhìn giống như bị một cây đao nhỏ sắc bén cắt thành vết thương hỏ." Tôi chuyển qua cổ cô ta,

"Người chết bị cắt đứt khí quản và động mạch, nhưng trong lúc nhất thời chưa chết được, cho nên… cử động rất mạnh mẽ. Ước chừng xảy ra khoảng 5, 6 giờ trước."

"Người này lòng dạ thật độc ác." Linh mục làm dấu chữ thập trước ngực,

"… Nguyện Thượng Đế trừng phạt hắn."

"Trước khi chết tiểu thư Bernstein có gặp khách."

Thám tử chỉ về hai cái tách uống trà trên bàn, bên trong có nước lạnh được đổ ra từ trong bình trà thuỷ tinh,

"Nói không chừng người này chính là hung thủ."

Tôi không tỏ thái độ, bắt đầu chuyên tâm kiểm tra vô số vết thương khác trên thi thể, ngay lúc tôi di chuyển hai tay cô ta, đột nhiên la toáng lên:

"Trời ạ, nhìn cái này."

Trên tay phải của tiểu thư Bernstein, bất ngờ có một chữ F viết bằng máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!