"Vậy có lẽ sẽ đem tới một trận sóng gió."
"Có thể, có điều bọn họ sẽ trung thành." Công tước dửng dưng trước lo lắng của tôi,
"Tôi nghĩ bọn họ cũng nguyện ý tìm ra hung thủ cho rõ ràng."
Nhưng tôi vẫn lấy làm lo lắng:
"Anh tự tin như vậy sao? Tôi cảm thấy có thể Warrene nói cũng có lý, báo cảnh sát tương đối hữu dụng."
"Tôi đã nói vẫn chưa đến lúc."
Công tước bác bỏ đề nghị của tôi,
"Cậu đang sợ điều gì, Jean?"
Linh mục ôn hoà nhìn tôi, ánh mắt màu xanh nhìn thẳng vào đáy lòng tôi:
"Ngài Pontona, ngài có lời nào muốn nói sao?"
Người thật sự là một người rất tỉ mỉ.
Tôi chần chờ mở miệng:
"...! coi là vậy đi...! Tôi không biết có nên nói cho hai người không..."
Tôi thuật lại đơn giản trận cải vã mà tôi nghe ở con đường lót gạch kia, sắc mặt công tước nhất thời có hơi khó coi, mà linh mục lại nghiêm trọng nhìn tôi.
"Quá tốt, ngài Pontona. Rất cảm ơn vì ngài có thể nói ra những thứ này. Công tước..." Người chuyển hướng sang công tước,
"Có lẽ điều này có ích với ngài."
Dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, hắn đột nhiên lấy tay cào mái tóc vàng rực rỡ kia:
"Đúng vậy, dĩ nhiên là tôi hiểu ý cậu. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn yên lặng một chút."
Hắn đứng phắt dậy,
"Tôi phải đi tắm, nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ suy nghĩ nên làm gì."
Nhưng suốt một ngày tiếp theo, vị chủ nhân này không ra khỏi phòng của mình, cả toà lâu đài an tĩnh đến doạ người, ngay cả tiên sinh Warrene và tiểu thư Bernstein cũng không lộ mặt.
Trong lúc nhàm chán, tôi quyết định cùng linh mục đến làng Almet một chút, ở dưới hoa đỗ quyên trắng ăn tạm một bữa cơm trưa mang đậm màu sắc làng quê Anh quốc.
Tiết trời dần trầm xuống, chúng tôi ngồi ở hàng rào tre nói chuyện phiếm, uống trà chiều.
Tôi kinh ngạc phát hiện ra người có kiến thức vô cùng uyên bác: Nói chuyện về điều kỳ lạ của giáo hội Lutheran, rồi nói về Claude Frollo của cây bút Hugo đáng thương ra sao; biết được nơi có thể ăn được cá tuyết ngon nhất nước Anh, cũng biết làm sao để thưởng thức rượu nho Tokaj của Hungary.
Thanh âm réo rắt của người từ đầu đến cuối đều lịch sự như vậy, đến cái giơ tay nhấc chân đều ưu nhã có giáo dưỡng, điều này làm tôi không khỏi cảm thấy tò mò: Linh mục trước đây chắc chắn đã được giáo dục rất tốt, có thể còn xuất thân từ gia đình quý tộc.
Vì thế tôi không nhịn được mà hỏi người, vì sao lại chọn con đường gian khổ là đi truyền giáo như vậy.
"Bởi vì tôi cảm thấy truyền bá phúc âm của Thượng Đế là sứ mạng thiêng liêng của tín đồ Cơ Đốc giáo." Người mỉm cười trả lời tôi, sau đó đứng lên,
"Ngài Pontona, không phải ngài muốn đi thăm phu nhân sao?"
Người không muốn nói về vấn đề này với tôi.
Tôi biết có lẽ mình đã phạm phải cấm kỵ của người rồi, nhất thời cảm thấy thật tội lỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!