Nốt mẩn đỏ trên người cô ngày càng hiện rõ, nhìn qua có vẻ hơi đáng sợ.
Tang Trĩ lắc đầu: "Mua thuốc uống là được rồi, em không muốn đi bệnh viện."
Đoàn Gia Hứa "ừm", không định ngăn cản.
"Sao anh đến đây vậy, không phải nói là rất bận sao ạ?"
"Bớt chút thời gian."
"À." Tang Trĩ tự ngẫm một lát, giải thích với anh, "Không phải em cố ý gạt anh đâu. Hôm nay em nghĩ là phải đến tận khuya mới về được, sợ anh sẽ lo lắng, hơn nữa chỉ ở bên ngoài trường học, không có gì là không an toàn cả."
Tâm tình Đoàn Gia Hứa rất nhạt: "Anh biết."
Gặp được anh khiến Tang Trĩ thật sự rất vui mừng, chút uất ức nho nhỏ cũng nhanh chóng tan thành mây khói. Cô bắt đầu kể với anh những chuyện dạo gần đây, mắt cười cong cong, cảm xúc cũng dần tốt hơn nhiều.
Thỉnh thoảng Đoàn Gia Hứa sẽ đáp lại cô vài câu, nhưng lời ít đi thấy rõ.
Hai người đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc, rồi mới về nhà.
Tang Trĩ ngồi lên sô pha xăm xoi mấy vết mẩn đỏ trên người mình, cảm thấy đôi chút buồn bực: "Em ăn hết xiên nướng đó mới phát hiện nó là thịt bò. Nhưng em ăn không nhiều lắm mà, chỉ vài xiên thôi, còn tưởng rằng không sao."
Đoàn Gia Hứa cầm hai chai nước ra khỏi phòng bếp, đổ vào ấm nước đun sôi.
Anh nắm lấy cánh tay Tang Trĩ, nhắc nhở: "Đừng gãi."
Tang Trĩ ngoan ngoãn trả lời: "Dạ."
Trong phòng khách chỉ có tiếng ù ù phát ra từ ấm đun nước. Tang Trĩ nhìn chăm chú gương mặt anh, thuận miệng hỏi: "Chừng nào anh sẽ về lại ạ."
Đoàn Gia Hứa: "Chưa nghĩ nữa."
"Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài chơi nhé?"
"Ừm."
Tang Trĩ lại trò chuyện với anh một hồi lâu, lúc này mới chợt nhận ra tâm tình anh hình như không được tốt lắm, nói gì cũng đều chỉ ậm ờ ứng phó cho qua chuyện. Dường như là không muốn trả lời cô.
Nước vừa lúc sôi.
Đoàn Gia Hứa đổ nước nóng ra ly, lại cho thêm chút nước lạnh: "Uống thuốc."
Tang Trĩ lấy thuốc nuốt vào hết mới ngập ngừng hỏi: "Anh đang tức giận sao?"
Đoàn Gia Hứa cười: "Anh tức giận cái gì chứ?"
"….." Giọng điệu này của anh đủ để Tang Trĩ khẳng định được ngay suy đoán của mình là chính xác.
Cô ngây ngốc: "Sao anh lại tức giận vậy!"
Đoàn Gia Hứa đứng lên đi vào phòng bếp: "Đi tắm đi, lát nữa phải bôi thuốc."
Tang Trĩ vô thức đi theo anh, lo sợ kèm bất an hỏi: "Anh đang giận em sao?"
"Không có."
"Em chỉ nghĩ là hai chúng ta…xa nhau như vậy, nên em chỉ muốn nói với anh những chuyện tốt thôi." Tang Trĩ chỉ có thể nghĩ ra một nguyên nhân này, kéo kéo góc áo của anh, trưng ra dáng vẻ yếu đuối cho anh nhìn, "Vả lại thật sự không có chuyện gì…"
Đoàn Gia Hứa: "Lúc nãy cũng là không có chuyện gì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!