Chương 50: Làm lưu manh

Hồi bị Khương Dĩnh đẩy từ cầu thang xuống kỳ thật vết thương cũng không quá nghiêm trọng.

Cũng không có bất kỳ thương tổn nào về não bộ, Đoàn Gia Hứa chỉ nhớ lúc ấy cô ta vô thanh, vô thức từ phía sau đột nhiên xô ra, đẩy anh xuống cầu thang. Anh không có phòng bị, thân thể thuận theo lực đẩy mạnh té xuống, may chỉ có thái dương bên phải bị va đập, chảy máu. Truyện được Edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Re

-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Lúc đó đúng vào giờ thể dục. Cả lớp đều đổ ra sân, mọi người gần như trông thấy hết sự việc. Có một số bạn tránh xa anh mấy bước, một số khác đứng bên cạnh xì xào bàn tán, số còn lại thì tiến lên khuyên bảo Khương Dĩnh đừng quá đáng quá.

Viên Lãng đến bên cạnh đỡ anh.

Chú ý tới động tĩnh bên này, ban cán bộ lập tức chạy lên trình báo với cô chủ nhiệm.

Khi đó anh mới chưa đầy 15 tuổi.

Thiếu niên tuổi còn nhỏ, cảm xúc không được trầm ổn, trưởng thành như bây giờ. Anh thật sự cảm thấy xấu hổ vì cha mình gây ra tội, cũng cảm thấy thương cảm cho cô ta, thật tâm muốn nhường nhịn Khương Dĩnh, khép mình mà sống, nhưng bởi vì hành vi giận chó đánh mèo đó, tất cả mọi cố gắng đè nén của cậu thiếu niên chưa đầy 15 bỗng chốc bị ngọn lửa tức giận thiêu rụi.

Anh dùng mu bàn tay lau máu ở thái dương, rồi ngước mắt nhìn Khương Dĩnh, kìm chế lửa giận, gằn giọng nói: "Có phải cậu thiếu tôi một lời xin lỗi."

Khương Dĩnh ôm tay đứng một chỗ, mắt đỏ hoe, lời nói ác độc đến cực điểm: "Cậu không chết thì sao tôi phải xin lỗi, mỗi ngày tôi đều cầu xin ông trời cho hai mẹ con nhà cậu chết quách đi."

Nghe lời này, Đoàn Gia Hứa chậm rãi tránh khỏi cánh tay đang dìu anh của Viên Lãng, tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Khương Dĩnh, hàm răng anh vì tức giận mà nghiến chặt, bàn tay nắm chặt đến tím tái, ánh mắt lạnh lùng cực điểm. Anh không nói gì, đi thẳng về phía Khương Dĩnh. Thời điểm đứng trước mặt cô ta, anh lặp lại câu vừa rồi, giọng nói như cố ghì xuống tâm tình muốn bùng nổ: "Cậu có phải đang thiếu tôi và mẹ tôi một lời xin lỗi."

Khương Dĩnh nhìn anh chằm chằm, thanh âm the thé, sắc nhọn: "Tôi nói sai chỗ nào! Cậu không đáng chết sao?!"

Đoàn Gia Hứa hỏa khí bốc lên, không thể kìm chế được nữa, anh mặc kệ lý trí, mặc kệ tất cả, vì giận quá mà mà bật cười. Nhanh như cắt anh bắt chặt lấy cổ tay Khương Dĩnh, lực đạo thật mạnh, muốn gậy ông đập lưng ông.

Đúng lúc chủ nhiệm đến.

Khi đó, Đoàn Gia Hứa còn nghe thấy chung quanh các bạn cùng lớp nhỏ giọng nói với nhau: "Cậu ta sao có thể mặt dày đòi Khương Dĩnh xin lỗi…"

Đoàn Gia Hứa dừng động tác, cũng tại thời điểm đó anh bị chủ nhiệm ngăn lại.

Sau đó, anh nhìn thấy, kẻ gây lỗi – Khương Dĩnh, khi nhìn thấy chủ nhiệm, đột nhiên òa khóc tức tưởi như bị ăn hiếp, bả vai cô ta run rẩy đến đáng thương, nấc lên nói: "Cha em chết rồi… Ô ô ô, cha của em…"

Chủ nhiệm ngược lại chạy đến an ủi cô ta.

Cũng bởi vì hành vi đó của Đoàn Gia Hứa, mà chủ nhiệm nghiêm nghị quay ra chỉ trích anh: "Đoàn Gia Hứa! Cậu làm gì vậy? Cậu không có nửa điểm xấu hổ nào sao?"

Đoạn Gia Hứa ngỡ ngàng: nửa điểm xấu hổ, anh rốt cuộc phải xấu hổ vì điều gì?

Tại thời khắc đó, ở trong mắt người chung quanh anh tựa hồ mới chính là kẻ hại người, kẻ phạm lỗi ở đây.

Chủ nhiệm lớp buộc Đoàn Gia Hứa đứng ra xin lỗi Khương Dĩnh, anh lại kiên quyết không nói một tiếng. Anh cũng không đứng đó tiếp nhận giáo huấn mà trực tiếp quay đầu rời đi, đến thẳng nhà vệ sinh, vặn nước rửa vết thương, chờ sau khi chuông vào học vang lên mới trở về lớp.

Vừa đúng môn của cô chủ nhiệm.

Thấy anh bước vào phòng học, chủ nhiệm lớp ngừng giảng, cười lạnh: "Ngay cả cô giáo cậu cũng không biết tôn trọng, tôi chống mắt nhìn xem sau này cậu sẽ trở thành người thế nào?"

Đoàn Gia Hứa im lặng ngồi vào chỗ của mình. Viên Lãng nhỏ giọng: "Lão thái bà này gần đây chắc uống nhầm thuốc nổ, lúc nào cũng cáu gắt."

Anh lấy sách từ ngăn bàn mở ra, không nói chuyện.

"Cậu nhịn một chút," Viên Lãng nhịn không được nói, "Dù sao ba cậu hại chết ba cậu ấy, cậu cũng coi như thiếu cậu ấy…Bất quá, hiện tại cậu ấy còn chưa nghĩ thông, về sau liền tốt thôi. Đừng suy nghĩ nhiều."

Đoàn Gia Hứa mở sách, trên mặt nước còn chưa khô, thuận theo xương quai hàm trượt xuống, nhỏ lên trang sách.

Nghe Viên Lãng nói vậy, mí mắt anh giật giật, bình tĩnh nhìn Viên Lãng một chút, sau đó tự cười giễu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!