Chương 46: Giả vờ không biết

Lời này giống như một quả bom, trong nháy mắt nổ đoàng trong đầu Tang Trĩ, khiến cô choáng váng. Cô mấp máy môi, đại não vừa mờ mịt, vừa luống cuống, không thể nói nên lời.

Trái tim như muốn nảy ra khỏi lồng ngực.

Thịch, thịch.

Tiếng tim đập dồn dập như muốn át cả tiếng gió đang gào thét ngoài kia.

Tang Trĩ thậm chí còn có thể cảm thấy được lòng bàn tay mình thấm ướt mồ hôi, dù thời tiết đang xuống thấp chỉ còn vài độ.

Không chờ cô trả lời, Đoàn Gia Hứa bỗng buông lỏng cổ tay cô ra, xoay người, im lặng đứng trước mặt cô.

Trong chốc lát, khoảng cách rút ngắn lại.

Tang Trĩ vội vàng chuyển hắn mắt.

Đoàn Gia Hứa cúi người, cặp mặt hoa đào hơi híp lại, chứa đựng những cảm xúc không tên, nhìn cô 2s. Sau đó, kéo khăn quàng cổ của cô xuống.

Cả khuôn mặt cô lộ ra ngoài.

Cô gái nhỏ ngũ quan tinh xảo, khóe miệng khẽ giương lên, hai núm đồng tiền càng thêm sâu. Đôi mắt lấp lánh, không tự nhiên nhìn sang phía khác rồi lại nhìn anh.

Do bị dị ứng nên khuôn cô mặt hơi sưng, vẫn còn vài nốt mẩn đỏ. Khi ngước lên nhìn anh, ngược lại giống như đang thẹn thùng.

Con ngươi Đoàn Gia Hứa tĩnh lặng như một hồ nước sâu thẳm, hầu kết anh chậm rãi di chuyển, bàn tay đặt trên khăn quàng của cô nhẹ nâng lên, khẽ khàng xoa hai núm đồng tiền của cô.

Sống lưng Tang Trĩ cứng đờ.

Cử chỉ dịu dàng chỉ vỏn vẹn mấy giây, Đoàn Gia Hứa nhanh chóng thu tay về, ngón tay cái vô thức tì lấy ngón trỏ. Anh đứng thẳng dậy, cười khẽ: "Sao lại đỏ mặt?"

"..."

Anh lại cười tiếp, âm cuối còn lên giọng: "Lại còn cười trộm nữa à."

Tang Trĩ lắc đầu,, kéo khăn lên. Cô cố làm ra vẻ trấn tĩnh, hai mắt buông xuống, mơ mơ hồ hồ nói chẳng rõ tiếng: "Anh cũng đang cười đấy thôi."

Đoàn Gia Hứa có vẻ hứng thú: "Vậy em nói xem tại sao anh lại cười."

"Làm sao em biết được. Cũng đâu phải lần đầu tiên anh cười như thế." Tang Trĩ vòng qua hắn, tiếp tục đi về phía trước, nói: "Đừng đứng ở đó nữa, lạnh quá."

Đoàn Gia Hứa đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô mấy giây, không nhịn được cười thêm mấy tiếng, rồi  nhanh chóng theo sau.

Lên xe, Tang Trĩ vẫn không chịu bỏ khăn quàng cổ xuống.

Đoàn Gia Hứa không vội lái xe, nghiêng đầu sang trêu chọc: "Tiểu bằng hữu, ngồi trong xe còn phải quàng khăn là sao? Không sợ nóng đến ngộp à?"

Tang Trĩ mặt không đổi sắc, giải thích: "Em che mấy nốt mẩn trên mặt thôi."

"Anh thấy rồi mà." Đoàn Gia Hứa buồn cười, nói: "Em còn che cái gì."

Tang Trĩ hơi ngừng lại, cảm thấy anh nói cũng có lý, đưa tay kéo khăn quàng xuống. Cô không nói thêm, hết cúi đầu nghịch ngón tay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giữa lúc dừng chờ đèn đỏ, Đoàn Gia Hứa vô thức nhìn sang phía cô.

Nhưng chỉ thấy được gò má hây hây hồng.

Thấy cô đang tựa bên cửa sổ ngẩn người, đầu ngón tay vô thức gõ từng nhịp từng nhịp lên bệ cửa, khóe mắt hạ xuống, khóe miệng hơi cong lên, chẳng thể giấu được cảm xúc.

Không lâu sau, dường như nhớ tới gì đó, cô đưa tay lên sờ khóe miệng mình, biểu tình bỗng chốc cứng đờ. Có lẽ sợ bị anh thấy được, tức khắc thu liễm lại mấy phần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!