Chương 43: Tỏ vẻ nũng nịu

"A? Tiếp qua một năm nữa anh cũng 27 tuổi rồi a…" Anh bỗng thể hiện có chút giật mình, Tang Trĩ nhất thời không phản ứng kịp, rất nhanh cảm thấy có điều không thích hợp, "Không phải, tại sao tự nhiên anh đột nhiên hỏi chuyện tuổi tác làm gì?"

"Anh nhìn em đêm nay có vẻ đặc biệt lưu ý đến chuyện này?"

"…Thế nào?"

"Anh vừa rồi nghe còn thấy thắc mắc," Đoàn Gia Hứa cười, "Hiện tại anh đã hiểu."

"Cái gì a?"

"Lời này của em, không phải ý là," Đoạn Gia Hứa trầm ngâm, kéo dài giọng, thanh âm có mấy phần trêu chọc, "Nhìn thấy Tiền Phi kết hôn, em cũng muốn kết hôn?"

Tang Trĩ: "…"

"Tuổi còn nhỏ mà nghĩ gì thế không biết."

"…"

"Ca ca để em tính tuổi tác một chút, không phải để em hiểu rõ là em còn chưa đến tuổi hợp pháp để kết hôn sao?" Đoàn Gia Hứa nói, "Qua một năm nữa, Chỉ Chỉ nhà ta liền có thể lập gia đình rồi, không nên gấp gáp."

"…" Tang Trĩ nhịn xuống, không nhìn anh nữa, "Em không thèm tranh cãi với anh."

"Còn nữa, qua năm nữa anh cũng mới chỉ 26 tuổi, 27 tuổi gì mà 27," Đoạn Gia Hứa nói, "Nói khống cho anh thêm một tuổi, đừng hòng."

Tang Trĩ nhịn không được phản bác: "Năm nay anh đã 26 tuổi rồi, đâu phải 25 tuổi."

"Sinh nhật còn chưa qua, chỉ có thể coi là 25 tuổi." Đoàn Gia Hứa chuyển tay lái, quẹo về phía khu nhà của Tang Trĩ, "Chúng anh đã lớn tuổi, động đến chuyện tuổi tác rất nhạy cảm, em nên thấu hiểu, bao dung một chút."

Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, cảm thấy cổ quái, lại bắt đầu suy đoán: "Gần đây có phải có người chê anh già?"

Đoạn Gia Hứa miễn cưỡng nói: "Ngoại trừ cái tiểu bằng hữu bên cạnh còn ai có thể chê anh già sao?"

Tang Trĩ ngừng lại, có chút chột dạ: "Em cũng đâu có nói nhiều thế."

"Ừm, từ khi anh 20 tuổi đã bắt đầu chê anh già." Đoàn Gia Hứa ngừng lại, thản nhiên nói: "Để cho anh đây liền bị bóng ma tâm lý, lúc nào cũng cảm thấy tuổi trẻ của mình đã qua lâu rồi."

"…"

Vừa lúc đến dưới nhà Tang Trĩ. Tang Trĩ cấp tốc tháo dây an toàn, giả bộ như không nghe thấy anh nói: "Vậy em về đây, cám ơn anh. Ngày mai bay sớm, anh nhớ nghỉ sớm một chút."

"Đợi một lát."

Tang Trĩ nghiêng đầu: "Sao ạ?"

Đoạn Gia Hứa đưa tay nới lỏng cà vạt, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một cái hộp, cong môi nói: "Tặng Chỉ Chỉ quà năm mới."

"…"

Cô còn tưởng anh đã quên. 

Tang Trĩ chậm chạp chớp mắt, đưa tay tiếp nhận: "Cám ơn anh."

Tang Trĩ về đến nhà, ngó vào phòng khách. Ba Tang Vinh và mẹ Lê Bình quả nhiên chưa về. Cô trực tiếp về phòng mình, ngồi lên thảm nhà, lấy hộp quà vừa được tặng ra. 

Là một cái hộp khá đơn giản, đúng với phong cách của anh. Cô mở hộp. 

Bên trong là một cái vòng tay màu bạc, có nạm hình một chú hồ ly, dây bạc móc nối vào đầu và đuôi con hồ ly, chiếc dây chế tác vừa tỉnh xảo nhưng không cầu kì, vừa đơn giản lại rất đẹp.

Bên trong khắc hai kí tự SZ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!