Chương 29: Mong anh mỗi ngày đều vui vẻ

Sảnh chờ sân bay rộng rãi, ánh đèn sáng rực.

Xung quanh người đến người đi từng đoàn, bao nhiêu thứ âm thanh lẫn lộn như át đi giọng nghẹn ngào của Tang Trĩ. Cô cảm thấy bản thân thật chật vật, muốn tìm một nơi nào đó trốn đi, cô thật sự không muốn khóc nữa, muốn giả như không có chuyện gì xảy ra cả. 

Truyện được Edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Re

-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Thế nào cũng được, chỉ cần không phải là bộ dạng thảm hại như bây giờ. 

Xấu hổ vô cùng.

Cô gái kia dung mạo rất xinh đẹp, nói chuyện cũng dịu dàng, có thể thấy là người vô cùng ưu tú. Chắc hẳn trong cuộc sống và tình cảm, đều giúp anh rất nhiều. Nào có giống như cô, trong mắt mọi người chỉ là kẻ ngang bướng nghịch ngợm, là thứ vướng víu, chỉ toàn mang lại phiền phức cho anh.

Ngay từ khi bắt đầu, cô vốn chỉ là một sự tồn tại hơi khác biệt.

Ngoài ra không là gì cả.

Ngay cả khi anh đang bận rộn công việc, cũng bắt anh phải lo lắng cho cô.

Nhìn dáng vẻ muốn khóc mà không dám của Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp cô.

Lúc ấy, cô còn cố tình khóc thật lớn, cái gì cũng không sợ, phiền não duy nhất chỉ còn vấn đề thầy chủ nhiệm mời "gặp phụ huynh".

Quả thật đã trưởng thành rồi sao?

Hay là, do anh quá nặng lời rồi?

Đoàn Gia Hứa nhếch nhếch môi. Anh không mang khăn tay, chỉ có thể dùng tạm tay của chiếc áo đang khoác trên người mình, để lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc nữa, anh cũng đâu có chê em phiền."

"..."

"Ở bên này lạnh lắm, mặc áo khoác vào đi."

Tang Trĩ sụt sịt mũi, ngoan ngoãn làm theo.

"Tự em suy nghĩ cho kỹ, biết sai là được rồi." Đoàn Gia Hứa nói thật chậm, "Mọi người tức giận với em là vì lo cho em, lỡ không may em xảy ra chuyện gì thì phải làm sao."

Cô cúi đầu, nức nở đáp: "Em biết ạ."

"Nào đứng lên, đi rửa mặt nào." Đoàn Gia Hứa nhìn điện thoại, dường như anh không được khỏe lắm, quay sang ho khan hai tiếng mới nói tiếp: "Anh dẫn em đi ăn trưa nhé!"

Tang Trĩ khẽ lắc đầu: "Em không đói."

"Không đói gì chứ." Đoàn Gia Hứa đứng lên, thản nhiên nói, "Còn định vì người ta mà tuyệt thực cơ à."

"..."

"Nhóc à," Đoàn Gia Hứa nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào nhà vệ sinh cách đó không xa, "Nhà vệ sinh ở bên kia, em nhìn thấy không?"

Tang Trĩ dừng vài giây, gật đầu.

"Mình qua đó rửa mặt trước nhé." Đoàn Gia Hứa nghĩ một lúc rồi lại nói, "đưa chứng minh thư của em cho anh, giờ anh đi đặt vé máy bay giúp em, rồi lát nữa quay lại tìm em. Đừng có chạy lung tung đấy.

Thấy thế, cô gái bên cạnh nói: "Để tôi đi cùng với cô bé." 

Tang Trĩ lấy chứng minh thư trong cặp ra, yên lặng đứng lên, vô thức nhìn về phía cô gái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!