Chương 21: Anh không nên đánh em

Lời này nói thật sự là ngoài ý muốn. 

Lời đã đến khóe môi, Tang Trĩ lại thu về. Cô giương mắt nhìn đồng hồ treo tường, lúc này mới hơn 4h30 một chút, còn gần 1 tiếng nữa mới đến 5h30. 

Chút cảm xúc chờ mong nho nhỏ nhảy múa trong lòng, trộn lẫn cùng vài tia khẩn trương. Nhưng rất nhanh cảm xúc ấy nhất thời xẹp xuống khi nghĩ đến việc vừa đáp ứng Ân Thực Như. 

Tang Trĩ có chút khó nói lên lời, nhưng lại cảm thấy lật lọng là không tốt, nhìn về phía Ân Thực Như, bộ dạng cực kì do dự.

Thấy cô mãi không đáp lại, Tang Diên lại mở miệng: "Nhóc có nghe anh nói gì không?"

Tang Trĩ chậm rãi a một tiếng, giống như không nghe rõ. Tang Diên miễn cưỡng nhẫn nại một chút, lặp lại: "Anh nói, chút nữa Gia Hứa sẽ qua đón em. Tầm 5h30. Khi nào cậu ấy qua sẽ gọi điện cho em, giờ cứ đợi ở trường."

Tang Trĩ: "5h30 ạ?"

Tang Diên: "Ừ. Còn có, hôm nay nhớ thành thật, ngoan ngoãn một chút, đừng gây phiền phức cho người khác."

"..." Tang Trĩ muốn phản bác. 

Tang Diên lại nói nhanh một câu: "Thôi, anh đang vội, cứ thế đi!" Sau đó liền cúp máy không thương tiếc. 

Loa truyền đến âm thanh cúp máy từ đầu kia, Tang Trĩ để di động xuống, không nói gì nhìn màn hình. Cô cất di động vào túi, nén giận thu gọn sách vở, khoác lên lưng, sau đó khập khiễng đi tới cửa. 

Ân Thực Như tới kéo cánh tay cô. 

Đi được một đoạn. Nhớ đến chuyện lúc trước, Tang Trĩ nghi ngờ hỏi: "Cậu không phải lại tha mình đi gặp Phó Chính Sơ đấy chứ?"

"A?" Ân Thực Như sững sờ, liền vội khoát khoát tay, "Không phải a, mình cũng lâu rồi không có qua lại, nói chuyện với cậu ta. Cậu ta dạo này như biến thành người khác, suốt ngày cắm đầu vào học."

"Không phải là không tốt." Ân Thực Như chưa từng lừa cô, Tang trĩ cũng không có hoài nghi, chỉ bổ sung thêm, "Vậy hai đứa mình đi ăn chút gì đã. Nhưng 5h30 mình phải về, anh mình qua đón."

Ân Thực Như nói là ở gần, thật ra chính là con phố sau trường, cũng là con đường sát Đại học Nam Vu. Bên trong có rất nhiều quán nhỏ cùng cửa hàng xinh xinh, hai người bọn họ trước đây cũng mấy lần đi cùng nhau qua đây ngắm đồ.

Cứ như vậy, thoáng cái đã đến gần 5h30p

Ân Thực Như trầm mặc vài giât, gật gật đầu: "Được."

Hai người đi xuống lầu. 

Tang Trĩ đi đứng có phần bất tiện, bước cầu thang khá khó khăn, không thể đi nhanh được. Cô không để Ân Thực Như đỡ, một mình vịn vào thành cầu thanh chậm rãi đi xuống. 

Trước kia hai người đi với nhau sẽ huyên thuyên rất nhiều chuyện trên trời, dưới bể, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay phá lệ im lặng.

Tang Trĩ chủ động tìm đề tài: "Sao hôm nay cậu đột nhiên đến tìm tớ?"

"Ân?" Ân Thực Như tựa hồ là đang suy nghĩ chuyện gì đó, phản ứng có chút chậm chạp, "Mình rất lâu rồi không tìm cậu sao? Ài, bởi vì chia lớp nha, sau đó làm quen mấy bạn mới, lớp mới, nên cũng không chạy qua với cậu. Hôm nào mình giới thiệu mấy bạn đó cho cậu nhé."

Nhân duyên của Ân Thực Như từ trước đến nay rất tốt, Tang Trĩ không quá để ý việc này: "Không có gì, mình hỏi thế thôi."

Ân Thực Như: "Thật có chút nhớ thương cậu đó, nên mới chạy đến tìm cậu nè."

Tang Trĩ gật đầu, khóe môi cong lên, núm đồng tiền xinh xinh lúc ẩn lúc hiện, càng thêm khả ái, dễ thương. Mặc dù cô không quen nói mấy lời sến sẩm, nhưng thấy bạn bè nói vậy, cũng thật vui vẻ. 

Ra đến ngoài trường, hai người rẽ tay trái rồi đi thẳng lại rẽ trái. 

Trên đường đi câu được, câu không trò chuyện, đa phần là nói về lớp mới, bạn mới, thầy chủ nhiệm ra sao, dễ tính hay khó tính. Thấy Ân Thực Như có vẻ không yên lòng, Tang Trĩ cũng cảm thấy không có ý nghĩ, nhịn không được hỏi: "Mình cảm thấy cậu hôm nay có chút kỳ quái nha."

Ân Thực Như lập tức ngẩng đầu: "Thế nào?"

Tang Trĩ: "Cậu không vui sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!