Chỗ mắt cá chân đã được chườm đá, vết thương trên tay và đầu gối cũng được xử lý, đỡ đau hơn không ít. Bởi vậy tâm trạng Tang Trĩ cũng không còn kém như vừa nãy nữa.
Từ nhỏ đến lớn cô lúc nào cũng được chiều chuộng, nên ngoài cảm thấy đã gần gũi hơn với anh ra cũng không thấy có gì không ổn.
Tang Trĩ nhìn anh, lí nhí: "Em cũng đâu có bắt anh làm."
Chẳng qua chỉ là bôi chút thuốc, lau cái mặt thôi.
Cũng chẳng phải việc nặng nhọc khó khăn gì cho cam.
Sao lại giống đang hầu hạ tổ tông chứ.
Vậy thì hai chữ hầu hạ này cũng quá đơn giản rồi.
"Tự nhiên có thêm một đứa em gái, còn anh ruột em lại chạy mất." Mí mắt Đoàn Gia Hứa hơi nâng lên, đứng dậy, "Nhóc à, em tính xem, anh đây cũng vì em mà ra tay không ít lần đâu."
Tang Trĩ ngừng lại, nhịn không được nói: "Vậy em cũng giúp là anh là được."
Dường như cảm thấy câu này của cô rất thú vị, Đoàn Gia Hứa hứng thú ngồi xuống cạnh cô, nhìn sang cô cười: "Hửm? Em muốn giúp anh cái gì?"
"Thì..." Được một chữ, Tang Trĩ đã ngập ngừng, hoàn toàn không nghĩ ra được việc gì có thể giúp anh. Cô gãi đầu, chịu thua, chỉ có thể giả ngốc đổi chủ đề: "Anh em đi đâu rồi...?"
Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng đáp: "Không cần em nữa."
Tang Trĩ hừ một tiếng: "Em còn chưa thèm ghét bỏ anh ấy đâu."
Nói xong lại như nhớ ra chuyện gì, bắt đầu phiền não: "Liệu anh trai em có thấy chuyện em gọi anh ấy là ba trước mặt thầy giáo rất kỳ lạ không, lại còn nghe thấy thầy gọi anh là anh trai Tang Trĩ."
"Ừm." Đoàn Gia Hứa nói: "Chắc là đã đoán được anh giả mạo cậu ấy đi gặp thầy giáo em."
"..."
Da đầu Tang Trĩ tê rần, "Vậy phải làm sao giờ?"
"Có thể làm gì được?" Đoàn Gia Hứa thở dài. "Hai chúng ta đều xong đời rồi."
"..." Nghe anh nói thế, Tang Trĩ càng thêm lo sợ, lung ta lúng túng hỏi: "Không đâu, để em nói chuyện với anh ấy, anh ấy sẽ không cho ba mẹ biết..."
Đoàn Gia Hứa: "Không phải em không thèm để ý đến cậu ấy rồi sao?"
"Cũng không phải thế, ai bảo anh ấy cứ mắng em." Nói đến đây, tâm trạng Tang Trĩ lại sa sút, "Bình thường thì không nói làm gì, hôm nay em bị ngã còn mắng em."
"Em cảm thấy cậu ấy không quan tâm em à?"
Tang Trĩ mấp máy môi, không gật cũng chẳng lắc.
"Lời vừa này em nói trước mặt thầy giáo không phải kỳ lạ sao?" Đoàn Gia Hứa nói, "Anh trai em nghe thấy, hỏi thêm mấy câu, đây không phải là quan tâm em sao?"
Tang Trĩ rầu rĩ: "Vậy anh ấy không thể nhẹ nhàng mà hỏi được sao?"
Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười: "Muốn cậu ấy dịu dàng? Em muốn làm khó cậu ấy đấy à?"
"..."
Hình như cũng có lý.
Tang Trĩ không biết nên nói gì, lại nhìn sang anh, rồi ngay lập tức cúi xuống.
Lúc này bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, bảo là đi rót nước cho cô, vậy mà chờ cả buổi chiều mới thấy hắn trở lại. Trong tay là hai bình nước, hắn đưa bình có nhiệt độ vừa phải cho Tang Trĩ: "Uống xong tới bệnh viện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!