Chương 34: End

Trước cổng công ti Nhật Ái, nhân viên xì xào nhìn chàng trai cầm bó hồng to tướng đứng chờ ngay trước cổng công ti.

-Ôi, đẹp trai quá!

-Ai mà có diễm phúc thế không biết?

Dạ Thiên cầm bó hồng 99 bông được bọc giấy bạc lấp lánh, thân ảnh vét trắng tựa vào con xe Lamborghini chờ đối tượng.

Nhật Hạ từ trong xe buýt thấy bóng con xe Lamborghini trắng thấp thoáng đã có linh cảm chẳng lành. Quả nhiên, vừa bước xuống, bó hồng to tướng đã chắn ngay trước mặt.

-Hạ, nhận nhé?

-Dạ Thiên chìa khuôn mặt đẹp trai đến chai mặt ra ngay đằng sau đoá hoa, nhe nhởn cười làm Nhật Hạ có hơi động tâm.

Nhân viên đi qua xuýt xoa nhìn xem phó tổng định xử lí thế nào. Đối tượng đẹp trai vậy, lại còn đi Lamborghini, có ngu mới không nhận!

Nhật Hạ khổ sở lắm mới kiềm chế không đấm cho cái mặt nhe nhởn kia vài phát. Cười cái gì? Hôm qua còn làm cô khóc to một trận, giờ thấy cô bình phục rồi thì lại giở trò à? Xin lỗi nhé! Không có cơ hội lần 2 đâu!

Hờ hững lướt qua chàng trai tóc đen lãng tử, Nhật Hạ một mạch đi thẳng vào công ti mặc kệ mấy ánh mắt tiếc nuối của phái nữ và vẻ phấn khởi của phái nam.

Dạ Thiên vẫn nhe nhởn cười.

Không ngoài dự đoán của anh, Nhật Hạ vẫn nghĩ anh tiếp cận cô vì tiêu chuẩn chọn vợ. Lần này anh thành tâm mà? Mặt dày lẽo đẽo theo sau Nhật Hạ, Dạ Thiên kì kèo:

-Cô lớp trưởng xinh đẹp ơi, nhận đi màaa.... Người ta biết lỗi rồiiii....

Nhật Hạ vẫn mặc kệ thằng nhóc nhõng nhẽo đằng sau, một mạch bấm thang máy lên thẳng phòng làm việc. Hình ảnh anh chàng thiên sứ cầm hoa đuổi theo cô phó tổng xinh đẹp làm nhân viên công ti bắt đầu phát huy trí tưởng tượng cực hạng. Nào là chuyện tình học đường trong sáng, hay cuộc theo đuổi lãng mạn.

Họ hoàn toàn quên béng chàng trai kia hôm qua còn là người yêu của tiểu thư nhà họ.

Giờ là 12h57 trưa, nghĩa là còn 3 phút nữa hai bạn trẻ phòng người mẫu sẽ lên đây ăn trực. Nhật Hạ mở cửa phòng bước vào, Dạ Thiên thấy thế cũng lẽo đẽo theo sau. Anh nhìn vợ tương lai dỡ túi vải bên trong đầy thức ăn ra thì cười hì hì:

-Hạ, em không cần phải khách sáo thế đâu.

Tuy rất muốn ăn đồ ăn em nấu nhưng anh không có ý định xin cơm ăn trực!

-Anh nằm mơ hả? Không có phần của anh ở đây đâu!

-Nhật Hạ khó chịu liếc nhìn con người hết sức vô duyên đang cầm bó hồng chễm chệ trên ghế tiếp khách cười. Cái tên này... ôi trời cô chẳng có từ nào để tả nổi cơn giận của mình lúc này.

Ai muốn biết thì cứ thử tưởng tượng cảnh mình đang sắp mâm, tự nhiên có thằng điên từ bên ngoài xông vào đòi ăn trực mà xem! Phải nói là phát rồ lên ấy chứ!

Nhật Hạ lờ đi khuôn mặt cún con đang phũng phịu hết sức ngứa mắt, trực tiếp bước qua mặt Dạ Thiên đi ra mở cửa sau tiếng Cốc cốc thanh thuý:

-Oa, mùi phở cuốn!

-Angel xoa xoa cái bụng thon nhỏ, miệng oa oa bước vào phòng. Key theo vào sau, cũng dùng cái mũi khịt khịt, rồi gật gù đồng tình. Hai thân ảnh chợt im bặt khi nhìn thấy bộ dạng như đưa đám của Dạ Thiên.

Thằng nhóc này, sao nó lại ở đây?

-C... Chào, Dạ Thiên!

-Angel giật mình cười haha, Key sợ hãi núp sau bóng vợ, chỉ hơi gật đầu cho có lệ.

-Hai anh chị làm cái gì ở đây?

-Dạ Thiên hỏi làm đôi chim non giật thót. Chẳng nhẽ lại trả lời là lên ăn trực à? Hay lên ngủ nhờ?

-Kệ anh ta đi! Hai người mau vào thay đồ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!