Chương 18: (Vô Đề)

Mới 8h sáng, cả đoàn Nhật Hạ đã kéo nhau vào Royal City chơi. Nhật Hạ cứ ù với uầy nhìn toà nhà to như cung điện như con ngố làm cho người ta khinh khinh. May là cái mặt tiền đẹp cộng với nụ cười tỏa nắng của Nhật Hạ lại khiến người ta thấy thiện cảm, dẹp ngay cái ý nghĩ khinh thường cô ra khỏi đầu.

Đoàn Nhật Hạ con gái thì mặc áo sơ mi quần đùi, con trai thì mang áo cộc quần ngố lửng, người ngoài nhìn vào cứ tưởng nhóm học sinh tụ tập đi chơi nhưng cái vẻ đẹp cao quý bề ngoài của mấy bạn trẻ thực khiến cho người đi qua ngước lại, nhân viên trào hàng xì xầm bàn tán.

Nga~ nghe nói hôm nay có ca sĩ khá nổi cũng đến đây thăm thú, mấy nhân viên hôm nay có thể ngắm mĩ nam mĩ nữ thoải mái rồi!

Nhật Hạ không khỏi cảm thán cái toà nhà này sao như mê cung vậy, cứ từng tầng đi lên xuống xong lại còn lòng vòng mấy ngõ liền, cuối cùng vẫn ra đường cũ a! Nhật Hạ hối hận!

Vừa nãy mọi người bảo lên xe mini đi thì không nghe, đòi đi bộ thưởng ngoạn, giờ thì đấy, chưa mua được cái gì đã rã rời cả cái chân rồi!

Bọn đi đằng sau nhìn Nhật Hạ như xem kịch.

Cái con người này hay thật! Lúc bảo đi xe thì đòi đi bộ, giờ thì nhìn điệu bộ như chân sắp gẫy làm người ta xót. Đã thế không biết đường lại cứ lon ton đi trước, đi lòng vòng lại quay về điểm ban đầu, xong lại cảm thán 'sao cái đường này rắc rối thế?!'. Khờ khạo hết chỗ nói!

Dạ Thiên quay đầu nhìn Nguyệt Đông rồi nhìn Nhật Hạ. Cậu chẳng thể nào hiểu nha??? Tại sao cùng cha cùng mẹ mà hai chị em nhà này lại khác nhau thế nhỉ? Cô chị thì ấm áp, rực rỡ, dễ cảm nhận, dễ thấy như mặt trời mùa hạ, yêu ghét biểu hiện rõ khiến cho người ta thấy an toàn mà dễ mến.

Cô em thì lại lạnh lùng, thâm trầm, khó đoán, khó thấy như mặt trăng mùa đông, yêu ghét chỉ biểu lộ trong lòng khiến cho người ta thấy bí ẩn mà thích thú( mùa đông ít thấy xuất hiện trăng). Một chan hoà dễ thấy, một êm đềm khó tìm, phải chăng, đây chính là lí do họ có cái tên đối lập nhau:

Nhật Hạ

-Nguyệt Đông?? Mẹ của hai chị em nhà kia mà nghe được tiếng lòng của Dạ Thiên chắc sẽ sống dậy mà phỉ báng: "Ta nhổ vào cái suy nghĩ của nhà ngươi!! Cái gì mà Nhật Hạ yêu ghét rõ ràng?? Cái gì mà Nguyệt Đông khó đoán?? Ngược lại mới đúng!

Tuy Nguyệt Đông che dấu cảm xúc nhưng qua đôi mắt, qua cái nhíu mày có thể biết nó muốn gì, cần gì. Còn Nhật Hạ? Dù có khổ sở đến mấy nó cũng mỉm cười vô lo làm cho người ta cứ nghĩ nó luôn vui vẻ, thực chất, tối về, nó lại chạy vào phòng mà khóc, mà tự giải quyết một mình a!!"

-Này, thôi vào cái siêu thị kia vậy!

-Nhật Hạ chỉ vào siêu thị Ocean. Ôi chao cái cô nàng này, chỗ này chính là điểm xuất phát đó!

Mấy người kia phải chạy theo Nhật Hạ cũng mệt lắm rồi, có chỗ để vào đương nhiên đồng ý, còn hơn là theo cái cô nàng kia chạy loạn.

-Kyaa...~~~ Bánh ngọt khổng lồ kìa!!!

-Nhật Hạ reo lên thích thú.

-Khoan đã Hạ/chị dâu/chị/Sul Hwa!!!

-Bốn người reo lên nhưng không kịp nữa rồi! Nhật Hạ cho tay vào quệt cái bánh gatô khổng lồ rồi cho vào mồm.

1s....

2s....

3s....

-AAAAAA.....!!!!! Vị kinh quá đi!!! Nhật Hạ ra sức ọe ọe, khụ khụ. Cái bánh kem gì mà vị kinh quá đi mất! Nó ngấy ngấy, ngậy ngậy, còn có vị của... xà phòng!!!

-Đồ ngốc, cái đó có xịt thuốc bảo quản, không đọc biển hả?

-Sukei chạy lại, từ đâu lấy ra chai nước khoáng cho Nhật Hạ súc miệng.

Nhật Hạ nhìn cái biển

"Bánh kỉ niệm - Có phun chất bảo quản" mà khóc ròng. Cái bánh to như vậy, ngon như vậy lại để trang trí thử hỏi sao không tiếc cơ chứ?!? Mặt Nhật Hạ dài như cái bơm, đi mà cứ ngoảnh lại nhìn cái bánh. Không phải là cô tham ăn nhưng mà thực sự, thực sự cô rất, rất, rất tiếc!

Đó là bản năng của người nghèo.

Phía đằng xa, có người con trai tóc màu hồng rượu nhìn thấy cảnh đó mà buồn cười. Cái cô gái cứ há hốc mồm nhìn bánh kem rên tiếc thực sự rất dễ thương nha! Thảo nào chẳng ai nói cho cô ta biết phần ruột của cái bánh kem đó làm bằng xốp cả!!

-Kia rồi! Anh Key, xin mời đứng lại!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!