Trường cấp 3 Thanh Lịch là trường top 1 nổi tiếng với danh lan xa ra cả trong và ngoài nước. Tất nhiên với một trường như thế thì việc phải có đội tuyển là không tránh khỏi. Nhật Hạ đang rất buồn vì thầy cô ép cô vào đội tuyển.
Trường này, học sinh toàn là những thiên tài, những người thừa kế tài năng của các tập đoàn lớn ở Việt Nam( như đã nói rất nhiều lần và sẽ không lặp lại: đây hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng). Nhật Hạ được học bổng toàn phần vào trường này có thể coi là một may mắn của cô.
Vì sao ư? Vì cái bộ não mà người ta gọi là thiên tài của cô chỉ là cái đinh 3 phân nếu bọn học sinh trường này thực sự có ý học. Nói huỵch toẹt ra Nhật Hạ may mắn trụ vững trong lớp 11a này và có số điểm cao ngất là vì bọn học sinh trường này đến trường với mục đích: giao tiếp.
Bọn họ sớm đã có cái bằng đại học của những trường nổi tiếng thế giới nhưng bố mẹ lại bắt đi học để kết giao bạn bè, tạo mối quan hệ giữa các tập đoàn. Đáng buồn nhất, bọn họ cố tình thấp điểm hơn cô để ép cô vào đội tuyển thế cho họ, coi cô như một tấm bình phong luôn tự đắc về thành quả của mình.
Nhật Hạ biết có gen thiên tài cũng là cái lợi và cô không có quyền trách họ khi mình không có cái gen đó nhưng việc coi thầy cô như ma
-nơ
-canh lại là cái tội không thể tha thứ. Và đây, cái việc không coi trọng thầy cô đó đang diễn ra trước mắt cô đây!
Trong phòng họp hội đồng, phía bàn Nhật Hạ đang bàn bạc cùng các thầy cô thì bọn con trai từ khắp các nẻo trong trường đang tụ lại, giả vờ hỏi han đủ thứ mặc dù họ biết thừa và rất nhiều giáo viên của tất cả các môn đang đứng sừng sững một đống ở ngay kia.
-Nhật Hạ nghe nói cậu được vào đội tuyển, cậu giải hộ mình bài này được không?
Liên quan không vậy???
-Nhật Hạ, em giải hộ anh bài này được không?
Đây là của lớp 12 mà???
-Chị Nhật Hạ, em trả hiểu em sai chỗ nào mà nó cứ ra vô cùng ý ạ!
Giáo viên ngay kia kìa???
-Bla... bla... bla...
Một giáo viên gần đó thấy thế thì tốt bụng lên tiếng:
-Các em có thể hỏi chúng tôi.
Ngay lập tức, hàng chục con mắt đồng loạt hướng về phía cô giáo kia, trăm miệng một lời rống:
-KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CÔ!
-Nghe học sinh mặt hầm hầm gằn từng chữ làm cô giáo kia sợ hết hồn, khóc lóc hoảng sợ ngồi run một chỗ. Hiệu trưởng thấy vậy đành cho cuộc họp kết thúc, miệng chẹp chẹp liên tục. Nhật Hạ đã đến giới hạn, đập bàn quát lên:
-THÔI ĐI, TÔI MỆT LẮM RỒI ĐẤY!!!
Cả đám con trai thấy vậy thì đứng sững lại một lúc, xong lại nhao nhao:
-Nhật Hạ yêu quý, em ốm à?
-Chị cứ nghỉ khỏe đi, hôm khác em hỏi!
-Thương quá cơ, để tớ dìu cậu!
-Để tao dìu cô ấy đi!
-Không, để em tiễn cô ấy!
-Bla... bla... bla...
Nhật Hạ nhướng mày nhìn một lũ háu sắc, không thèm chấp sách đồ bước ra khỏi phòng. Lũ cũng không hẳn là não phẳng kia vẫn cãi nhau hăng say cãi nhau mà không để ý người đẹp đã về từ lâu.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!