"Cậu nghĩ tôi dễ bị lừa lắm sao? Hay trông tôi có vẻ dễ bị lừa?" Khương Hoán nhìn chằm chằm vào hắn, nụ cười trên mặt càng mở rộng, lúc này trông có phần tàn nhẫn.
Nói xong, hắn lại liếc nhìn những người khác, một tay cẩn thận dò xét vách đá gần nơi Hoa Thải Y biến mất, vừa thản nhiên nói: "Tôi không nghi ngờ những gì cậu kể trước đó. Cậu sẽ không ngu ngốc đến mức nói dối trong chuyện quan trọng như vậy.
Nhưng cậu thực sự nghĩ rằng cái lý do cuối cùng đó có thể qua mặt được tôi sao? Tốc độ nói nhanh hơn, giọng nói hạ thấp, ánh mắt lảng tránh, cậu quả thật đã viết 'Tôi đang nói dối, tôi đã hại người' lên mặt mình rồi—
"Khương Hoán sờ đến một chỗ trên vách đá, mềm hơn những chỗ khác một chút. Hắn nhắm mắt lại cảm nhận, nhíu mày, khó khăn lắm mới bắt được một chút sinh khí. Hắn lập tức rút súng ra khỏi thắt lưng, dùng dị năng ngưng tụ một luồng sức mạnh. Trước khi bóp cò, hắn lạnh lùng hỏi:"Vậy, có ai muốn bổ sung gì cho lời nói dối vụng về của hắn ta không?"
Tiếng súng vang lên.
Viên đạn nhỏ được bao bọc bởi dị năng, phát ra uy lực sát thương khu vực mạnh mẽ. Khói súng tan đi, vách đá sụp đổ. Một luồng sức mạnh hất tung đá vụn sang hai bên, lộ ra một con đường tối om. Trong suốt quá trình đó, Khương Hoán không hề chớp mắt.
Tất cả đều choáng váng vì tiếng nổ.
Cuối cùng, một người không chịu nổi áp lực ngột ngạt và sự dằn vặt của lương tâm, đã bước ra kể lại toàn bộ sự việc, Tác Gia đã đẩy Hoa Thải Y vào đầm lầy như thế nào, và bỏ lỡ thời điểm vàng để cứu cậu như thế nào.
Ánh mắt Khương Hoán sắc như dao găm vào mặt Tác Gia. Hắn bẻ các khớp ngón tay phải, phát ra tiếng kẽo kẹt, tay trái vuốt v3 súng, hy vọng những hành động nhỏ này có thể giúp hắn bình tĩnh lại.
Người kia nói xong liền lùi lại một bước.
Tác Gia cúi đầu, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, ngẩng đầu lên như muốn biện minh: Tôi—
Lời hắn bị chặn lại bởi họng súng đặt trên trán, mồ hôi lạnh túa ra.
"Im miệng. Tạm thời tôi không muốn nghe cậu nói. Cậu nên cầu nguyện cho đội trưởng Hoa của các cậu bình an vô sự. Tâm trạng tôi bây giờ không tốt lắm, không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Khương Hoán lạnh lùng nói.
"Anh... Không, anh sẽ không làm vậy! Chúng ta đều thuộc 'Vân Đằng', tổ chức rất kỵ sự bất ổn nội bộ. Anh giết tôi, anh sẽ bị tổ chức đuổi—" Tác Gia hoảng loạn nói.
"Hình như cậu chưa hiểu rõ tình hình lắm.
Tôi không biết nên khen cậu ngây thơ hay là ngu ngốc nữa. 'Chúng ta'? Ai là 'chúng ta' với cậu? Tôi quay về 'Vân Đằng' là để cho Thải Y rèn luyện, nhân tiện bổ sung vật tư hỗ trợ, tôi không lệ thuộc vào bất kỳ tổ chức nào.
Ngày thường cậu thích đánh giá người khác, sao không buôn chuyện nhiều hơn một chút để tìm hiểu xem? Bây giờ Thải Y của tôi bị cậu làm mất, người quan trọng nhất của tôi gặp chuyện, tôi tức giận cũng là lẽ thường. Người ta khi tức giận thường không được lý trí cho lắm, đúng không?
Nếu không tôi cũng chẳng nói nhiều lời vô nghĩa với cậu như vậy.
"Khương Hoán rất cao, gần 1m9, lúc này hơi khom lưng ngang tầm với Tác Gia, dùng súng gõ nhẹ vào đầu hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy áp bức. Lúc này, Tác Gia đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói:"Ba điều quy định! Tôi không vi phạm điều nào trong ba điều quy định của anh, anh phải đảm bảo an toàn cho tôi!
"Khương Hoán bật cười thành tiếng:"Cậu vẫn còn ngây thơ đến vậy sao? Ba điều quy định là mục tiêu thứ yếu của tôi, là để 'giúp đỡ các cậu' tốt hơn. Hoa Thải Y mới là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Vi phạm ba điều quy định thì kết cục chỉ là tôi mặc kệ sống chết của cậu, nhưng bây giờ, tôi muốn mạng của cậu, hiểu chưa?
"Tác Gia siết chặt nắm tay, nuốt nước bọt. Khương Hoán nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn, hạ súng xuống:"Bây giờ, im lặng và cầu nguyện đi."
Khương Hoán vừa đe dọa hắn, vừa dùng dị năng dò tìm vị trí của Hoa Thải Y. Vừa phá vách đá xong, sinh khí yếu ớt kia mạnh lên một chút, đủ để hắn lần theo.
Trong lòng đã có phương hướng đại khái, hắn không nói nhảm với Tác Gia nữa, xoay người bước nhanh đi.....
Hoa Thải Y đau đầu như búa bổ. Cậu không biết mắt mình đang mở hay nhắm, cũng sắp không phân biệt được giấc mơ và hiện thực. Trước mắt cậu là những mảnh ký ức kỳ lạ, tua ngược từ hiện tại về quá khứ, như một thước phim tua nhanh trước khi chết.
Những ký ức đau đớn giày vò trong đầu cậu, xen lẫn những ảo giác giả dối càng khiến nỗi đau thêm chồng chất. Hoa Thải Y gần như tê liệt. Thực ra cậu nên tê liệt từ lâu rồi, nhưng hy vọng vẫn luôn bùng cháy, dù cuối cùng chỉ là thêm chút kịch tính cho sự tuyệt vọng của cậu.
Suy nghĩ
"Số mệnh không nên như thé này" như một lời nguyền giam cầm cậu. Đó là động lực để cậu sống sót, là liều thuốc giúp cậu tỉnh táo, nhưng lúc này, nó chỉ khiến cậu thêm đau khổ.
Ký ức tua đến những khoảng thời gian tươi đẹp, tốc độ lại càng nhanh hơn. Mỗi khi cậu cảm thấy được an ủi, muốn níu giữ những ký ức đó, thì chúng lại nhanh chóng trôi đi. Vì vậy, cậu tự nhủ với mình, đừng luyến tiếc, đừng luyến tiếc, đó chỉ là nỗi đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!