Tiếng khóc của Thor bên tai Hoa Thải Y dần trở nên mơ hồ như thể bị ngăn cách bởi một lớp màng nước. Đầm lầy đen đặc che mờ tầm mắt cậu, khiến biểu cảm của Tác Gia trở nên méo mó.
Hoa Thải Y cảm nhận được sức hút mạnh mẽ từ phía sau, lồ ng ngực bị đè nén đến khó thở. Trong đầu cậu tua lại cảnh mình bị đẩy xuống, cảm giác bất lực và mệt mỏi dâng lên, đầu óc nặng trĩu.
Ngay khi cậu định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút thì giọng nói của Khương Hoán thoang thoảng bên tai:
"Nhớ kỹ phải ưu tiên bảo vệ bản thân mình."
Hoa Thải Y cố gắng mở mắt, gắng gượng tự cứu lấy mình. Nhưng chưa kịp mở to, đầu cậu như bị ai đó gõ mạnh bằng một cây gậy, rồi tất cả chìm vào bóng tối.
Một lúc lâu sau, trong đầu Hoa Thải Y vang lên tiếng bước chân chạy, tiếng thở d ốc hỗn loạn, nặng nề và mệt mỏi. Mệt mỏi quá, cậu nghĩ, thật sự mệt mỏi quá.
Trước mắt cậu là một màu đỏ máu.
Cậu thấy rất nhiều khuôn mặt méo mó, thấy miệng mình bị cạy ra, có người cười ha hả nhét thứ thịt gì đó vào miệng cậu. Cậu cố nghiêng đầu nôn ra, nhưng lại bị tát mạnh, đầu óc choáng váng.
Bọn họ vẫn tiếp tục nhét thịt vào miệng cậu.
Cậu lắc đầu nức nở, từ chối. Cậu biết đó là thứ gì. Cậu đã tận mắt chứng kiến cha mẹ mình bị bày ra trên bàn ăn như thế nào, thịt trên miệng họ bị cắt ra, rồi bị bỏ vào nồi nấu nhừ như thế nào.
Cậu cắn chặt miệng, quyết không mở ra, cho đến khi máu rỉ ra. Nước mắt cũng muốn trào ra theo máu, nhưng cậu biết, nước mắt của cậu đối với bọn chúng còn k1ch thích hơn cả máu. Dù mặt có đầm đìa máu, cậu cũng không cho phép mình rơi một giọt nước mắt nào.
Thấy cậu như vậy, bọn chúng cảm thấy hết hứng thú, liền ném cậu xuống hầm ngục.
Trong hầm ngục có rất nhiều quái thú biến dị. Để sống sót, cậu phải chiến đấu bằng tay không với chúng. Vừa giết xong một đợt, lại có một đợt khác bị ném vào. Cậu chỉ có thể chiến đấu không ngừng nghỉ.
Nhưng so với việc tham gia những bữa tiệc chết chóc của Bộ Xương Tử Thần, cậu thà vật lộn với lũ quái thú biến dị này, dù vết thương chồng chất, dù toàn thân không còn một mảnh da thịt nào lành lặn.
Mệt mỏi quá, Hoa Thải Y nghĩ, thật sự mệt mỏi quá.
Rõ ràng mình đã nhắm mắt, rõ ràng đã bị đầm lầy đen ngòm nuốt chửng hoàn toàn, sống chết chưa rõ, tại sao những ký ức này vẫn còn dày vò cậu?
Nhưng mắt cậu vẫn bị ép mở to.
Cậu thấy mình mặc một chiếc váy đen, những vết thương hở miệng chằng chịt trên người. Trên mặt cậu là một chiếc khăn che mặt, bên dưới là một cái rọ mõm.
Trên đầu cậu có hai chiếc sừng mọc ra, chân bị xích lại, hai tay bị trói bằng dây thừng. Rồi cậu bị người ta lôi ra khỏi hầm ngục bằng sợi dây thừng đó, đưa đến bữa tiệc của bọn chúng.
Ngọn lửa trại bập bùng trong sa mạc đêm.
Có người gõ nhạc bằng xương người. Arthur ngồi ở vị trí chủ tọa, chống cằm nhìn cảnh tượng trước mắt, nở nụ cười chán chường không mấy hứng thú. Gã ta rõ ràng đang cần một thứ gì đó mới mẻ hơn.
Thấy cậu đến, mắt Arthur sáng lên.
Nhìn ánh mắt hưng phấn của gã, Hoa Thải Y cảm thấy buồn nôn.
Arthur nắm lấy dây thừng kéo cậu lại. Cậu loạng choạng ngã xuống chân gã. Arthur túm tóc cậu lên, nhìn cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt cậu, tán thưởng: Cậu thật xinh đẹp.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Hoa Thải Y.
Thấy tay Arthur đưa lên mặt mình, cậu nhân cơ hội cắn mạnh vào bàn tay gã, cắn mạnh như một con sói đói vồ mồi, cho đến khi mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng.
Mãi đến khi đá gã ngã lăn ra đất, cậu mới chịu nhả ra, khạc nhổ máu đầy ghê tởm.
"Lão đại, thằng này đúng là đồ nuôi ong tay áo, còn dám cắn ngài. Hay là..." Hoa Thải Y nghe thấy tên thuộc hạ nịnh nọt Arthur.
Arthur xua tay ngăn hắn ta nói, tát mạnh vào mặt Hoa Thải Y ba cái, rồi cười phá lên. Tao có thể không chạm vào mày , nhưng mà... mày phải nhảy múa mua vui cho tao."
Hoa Thải Y biết đây là ảo giác, nhưng nghe những lời này lặp đi lặp lại trong cơn ác mộng của mình, cậu vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cậu cắn mạnh vào lưỡi mình, hy vọng có thể tỉnh lại khỏi ảo giác này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!