Chương 6: Đầm lầy

"Chỉ có cháu mới có thể cứu rỗi thế giới"—lời nói của ông lão như một lời nguyền, va đập trong đầu Khương Hoán, nặng nề như tảng đá.

Khuôn mặt ông lão trở nên méo mó, cảnh vật xung quanh vỡ vụn như tấm gương, câu nói đó như vật thể hữu hình, đè nặng lên cơ thể Khương Hoán, khiến hắn khó thở, cơ thể run lên mất kiểm soát.

Hắn hít sâu vài hơi, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Khuôn mặt méo mó của ông lão và những mảnh vỡ của tấm gương đã biến mất, Khương Hoán nhỏ cũng không còn nữa.

Xung quanh là cát bụi bay mù mịt, một màu vàng trải dài vô tận, vài chiếc xe jeep hư hỏng nằm la liệt gần đó. Lần này, Khương Hoán không còn là người đứng ngoài quan sát nữa, mà trực tiếp trải nghiệm mọi thứ.

Hắn thấy một bóng người cao gầy đi ngược sáng về phía mình. Bóng người đó có mái tóc đen dài, mượt mà, bay lất phất trong gió.

Khi người đó đến gần, khuôn mặt cũng hiện ra rõ ràng, đó là một khuôn mặt lạnh lùng, diễm lệ, lông mày thanh tú, dài và nhỏ, đôi mắt rất đẹp—đó là điều thu hút Khương Hoán nhất, trong đôi mắt ấy từng bùng cháy ngọn lửa sôi trào, khiến người ta cảm nhận được sự sống cảm xúc mãnh liệt.

Nhưng lúc này, đôi mắt từng khiến máu Khương Hoán sôi sục lại trở nên tĩnh lặng. Người đó cuối cùng cũng đến trước mặt Khương Hoán, gió thổi những sợi tóc dài vào mắt hắn.

Khương Hoán muốn vén tóc giúp cậu, vừa giơ tay lên đã bị người đó nắm lấy cổ tay. Người đó nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt nhìn hắn nhưng lại như đang nhìn xuyên qua hắn.

Đôi môi người đó khẽ mấp máy, thốt ra những lời khiến Khương Hoán tái mặt:

"Chỉ có anh mới có thể cứu rỗi thế giới, tại sao anh không cứu? Tại sao anh không cứu tôi?"

Trái tim Khương Hoán như ngừng đập một nhịp.

Hắn bỗng cười, gỡ tay người đó ra, nhanh chóng xoa mặt cậu, chạm nhẹ, rồi buông ra, lạnh lùng nói:

"Diễn cũng không diễn cho giống chút nào. Thải Y sao có thể nói những lời này với tôi chứ? Thải Y của tôi không phải kiểu người tĩnh mịch thế này."

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, đáy mắt là một mảnh băng giá:

"Tội lỗi của các người tại sao lại muốn tôi gánh vác? Vùng đất hoang tàn tĩnh mịch này, loài người tàn nhẫn vô tình, thú biến dị hung bạo tàn ác, tôi lấy gì để cứu rỗi?"

Nói đến đây, hắn cười chế nhạo:

"Lấy dị năng sao? Lấy cái thân thể bất tử này, hay là lấy thứ gọi là dòng máu 'tinh khiết' đáng thương đó?"

"Sức mạnh của một mình tôi có hạn, mà sức mạnh của những thứ đó lại quá lớn. Lấy trứng chọi đá, kiến mà đòi lay cây, đó là xu thế đã được định sẵn, là lựa chọn của loài người, không phải do một mình tôi quyết định."

"Theo tôi, chi bằng tẩy não toàn bộ nhân loại, biết đâu lại có thể bộc phát ra thứ gọi là sức mạnh của niềm tin, cứu rỗi thế giới đổ nát này."

Khương Hoán nói xong, cúi đầu im lặng một lúc, rồi thu lại nụ cười:

"Bây giờ thì, hãy dừng trò hề nhàm chán này lại đi."

Vừa dứt lời, hắn liền ngưng tụ một luồng tinh thần lực khổng lồ, phá vỡ ảo cảnh.....

Hoa Thải Y và mọi người vừa đi vào trong được hai phút thì mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, khiến họ hoa mắt chóng mặt.

Hoa Thải Y ném một sợi dây thừng ra phía sau, nhíu mày chịu đựng cơn chóng mặt, hô lớn:

"Xếp hàng nắm lấy dây thừng, tìm xem xung quanh có chỗ nào vững chắc không!"

Thor nắm lấy dây thừng, bắt đầu mò mẫm xung quanh.

Đột nhiên, hắn ta sờ thấy một tảng đá lớn, cứng chắc, cảm giác rất vững chãi, liền vui mừng vẫy tay với Hoa Thải Y:

"Đội phó Hoa! Ở đây có!"

Hoa Thải Y nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại nhìn.

Thor đang ôm một vật màu đen giống như tảng đá... Không đúng!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!