Chương 32: Đêm của tình yêu

"Nực cười thật, bây giờ cậu không phải đang làm tổn thương tôi sao? Làm gì phải tự đề cao mình, vĩ đại như vậy? Tay cậu chẳng lẽ không vấy đầy máu tươi sao?"

"Tao đang từ bỏ những thú vui của bản thân, làm những việc tao chán ghét. Tao thường xuyên bị ép phải làm như vậy, không phải sao?" Hoa Thải Y tìm vài chiếc ống, bắt đầu lấy máu của Arthur.

Cậu không định bỏ mặc việc mình bị biến đổi gen, dĩ nhiên cũng không muốn cùng Arthur ràng buộc sống qua ngày. Dù cậu thực sự không muốn tin máu của mình và Arthur tương thích, nhưng những gì Arthur nói trước đó quả thực không sai.

Chỉ cần có một phần vạn khả năng, cậu cũng không dám tùy tiện mạo hiểm, rốt cuộc, như Khương Hoán đã nói, vận mệnh của hai người họ gắn chặt với nhau, ai rời xa ai đều không thể tồn tại như một cơ thể trọn vẹn.

Huống hồ... nếu Khương Hoán vì cậu mà khổ sở, cậu sẽ rất đau lòng.

Cho nên cậu phải giữ lại máu của Arthur, Đỗ Y Minh sẽ giúp đỡ nghiên cứu, sẽ luôn có cách giải quyết. Giống như vô số đêm đen tăm tối trong 5 năm qua, cậu vẫn luôn tin tưởng hy vọng tồn tại, mặt trời sẽ luôn mọc lên, trên mảnh đất hoang vu, đổ nát này.

"Ha ha, cậu không ngây thơ nghĩ rằng lấy máu của tôi là có thể nghiên cứu ra được thứ gì đó chứ? Cậu không nhớ những thủ đoạn trước đây của tôi sao? ... tuy rằng tôi rất yêu mẹ cậu, nhưng nói thật, nuốt bà ta vào bụng, chẳng phải là một cách chiếm hữu hoàn toàn hay sao?

Dù rằng cậu cũng được hưởng một phần.

"Arthur vẫn muốn chọc tức cậu."Im đi –

"Giọng Hoa Thải Y đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhìn Arthur bằng ánh mắt như thể đã băm vằm gã thành trăm mảnh, nhưng thao tác vẫn vững vàng, lựa chọn vị trí thích hợp để rút máu, ra tay rất mạnh, nhưng không đến mức không thể chịu đựng:"Mày thực sự rất kỳ lạ, mày không giống loại người thích bị ngược đãi, lại luôn muốn chọc giận tao, là muốn nhìn tao mất kiểm soát sao, rồi nhân cơ hội bỏ trốn?

"Arthur bị thương nặng, Hoa Thải Y lại vắt kiệt tia dị năng cuối cùng, tiêm vào máu, cùng với sự giúp đỡ của Khương Hoán, khống chế được lũ thú biến dị bên ngoài và các thuộc hạ của Arthur. Arthur không thể sử dụng dị năng, cũng rơi vào tình thế không còn đường thoát, người của"Bộ Xương Tử Thần

"bị gã khống chế chặt chẽ trong tay, mà gã hiện tại lại bị Hoa Thải Y khống chế chặt chẽ, hai bên rơi vào thế giằng co. Cho nên dù bọn chúng giam giữ người của"Vân Đằng

", chỉ còn một bước cuối cùng là có thể nuốt trọn"Vân Đằng

", nhưng không có mệnh lệnh của gã, hoặc Hoa Thải Y không thả lỏng, trận chiến này sẽ duy trì ở trạng thái cân bằng. Mà Khương Hoán hiện tại đang chạy đến địa lao giam giữ Đỗ Y Minh và những người khác, đến lúc đó, trạng thái cân bằng sẽ bị phá vỡ, thắng bại hoàn toàn được định đoạt."Hoàn cảnh của chúng ta bây giờ có thể coi là đổi chỗ, phải không?

"Hoa Thải Y nói rất chậm, giọng rất nhẹ, rất dịu dàng,"Thực ra cách làm thông minh nhất của mày bây giờ không phải là chọc giận tao để tìm ra sơ hở, mà là giả vờ đáng thương, kể khổ, hoặc là khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ, có lẽ tao sẽ mềm lòng.Cậu sẽ sao?

"Arthur như nghe được chuyện cười, cười đến thở không ra hơi,"Đừng cho rằng tôi không hiểu cậu, tôi hiểu mẹ cậu, hiểu cha cậu, 5 năm là đủ để tôi hiểu cậu. Cậu thoạt nhìn không tranh giành, nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng cậu nổi loạn hơn bất cứ ai, cũng tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

Nếu cậu mềm lòng, căn bản sẽ không sống đến ngày hôm nay. Ngược lại, tôi coi trọng cậu, không phải vì cậu ngoan ngoãn, tôi có thể giữ cậu đến bây giờ, thậm chí cho cậu cơ hội chống lại tôi, chính là vì tôi thích cậu, thích cậu giống mẹ cậu, luôn mang theo sự không cam lòng, luôn có sự chống trả mạnh mẽ.

Nếu không phải tôi thực sự không thích đàn ông, cậu lại lớn lên hợp gu của tôi như vậy, tính tình cũng khiến tôi vui vẻ như vậy, không chừng cậu đã sớm khuất phục dưới thân tôi, ước gì cùng tôi vui vẻ thâu đêm, cũng sẽ vì vậy mà yêu tôi – a!

"Một tiếng kêu thảm thiết mơ hồ không rõ, lưỡi dao sắc bén dính đầy máu, Hoa Thải Y khẽ lắc cổ tay, một đoạn lưỡi rơi xuống từ lưỡi dao."Tao thực sự không thích cách mày nói chuyện, mày dường như cũng không rõ tình cảnh hiện tại, sao cứ muốn nhắc đến 'yêu'?

Rõ ràng không xứng, lại luôn muốn làm vấy bẩn, vậy thì câm miệng đi, ồn ào quá.

"Hoa Thải Y như một cỗ máy lạnh lùng, vô cảm, phớt lờ sự đau khổ và điên cuồng của Arthur, chỉ tiến hành trấn áp và thu thập máu, dường như mất đi tất cả cảm xúc và tình cảm. Một tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là giọng nói ôn hòa, dò hỏi của Khương Hoán:"Nhất Nhất, bên này anh đã giải quyết xong, mọi người đều được cứu ra, phần lớn đều bị thương nặng nhưng đã giữ được mạng.

Đỗ Y Minh ngất xỉu, trước khi ngất đã đảm bảo với anh sẽ giải quyết vấn đề máu của em, em ổn không, anh vào được không?

"Hoa Thải Y như bừng tỉnh, tay run rẩy, chớp mắt, trong khoảnh khắc, tất cả cảm xúc và hơi thở tươi mới, một lần nữa quay trở lại cơ thể này. Chỉ có Khương Hoán mới có thể khiến cảm xúc của cậu dao động theo hướng tích cực, tươi mới, hạnh phúc."Được anh, anh vào đi."

Cánh cửa gỗ mở ra, Hoa Thải Y xoay người, nhìn đôi mắt chứa đầy quan tâm của Khương Hoán, tất cả quá khứ như đèn kéo quân hiện lên, giống như một người không biết bơi, suýt chết đuối được cứu, hít thở không khí vào phổi, cảm giác giải thoát nảy sinh, cỗ máy lạnh băng lại một lần nữa hoạt động, cùng lúc đó, một giọt nước mắt không kìm được trào ra –

Hoa Thải Y hơi nghiêng đầu, nước mắt từ sống mũi cậu chậm rãi rơi xuống, rơi xuống khóe miệng, rồi biến mất ở cằm.

Không có ủy khuất, chỉ là thoải mái.

Ngày này cuối cùng cũng đã đến, dù cho nó diễn ra một cách bất ngờ, không ồn ào, không kéo dài, có phần kỳ lạ và may mắn, nhưng lại vô cùng chân thật.

Trái tim Khương Hoán chấn động không thôi, hắn tiến lên một bước, ôm lấy Hoa Thải Y, một tay ôm eo cậu, một tay nhẹ nhàng ấn đầu cậu vào vai mình, vuốt v3 mái tóc cậu. Hắn không nói một lời, nhưng lại là sự trấn an tốt nhất.

Gần như là Khương Hoán một tay xử lý tất cả công việc tiếp theo, dọn dẹp chiến trường, tạm thời xây dựng lại Vân Đằng, bởi vì ngoài hắn và Hoa Thải Y, những người khác của Vân Đằng đều bị thương rất nặng, những người bị thương nhẹ hơn một chút đều cố gắng hết sức để giúp đỡ.

Một phần những người của Bộ Xương Tử Thần không muốn chiến đấu nữa, một số người trung thành thì tự sát ngay tại chỗ, số còn lại có ý định chống cự đều bị Khương Hoán xử lý hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!