Mày có ý gì? Khương Hoán kề dao vào cổ họng Arthur.
"Mày không cảm nhận được tình hình xung quanh Tường Khí của mày sao? Nhưng tao có thể cảm nhận được trạng thái hiện tại của Hoa Thải Y –" Arthur liếc nhìn con dao của Khương Hoán,
"Tao khuyên mày không nên giết tao, giết tao, bảo bối của mày cũng không sống được."
Khương Hoán nắm chặt con dao găm trong tay, giáng một quyền vào mặt gã, sau đó nhanh chóng chạy đi, dựa vào cảm ứng giữa các dị năng giả, đi đến dưới tòa nhà bỏ hoang nơi Hoa Thải Y đang ở, đang chuẩn bị chạy vào bên trong, liền nghe thấy tiếng nổ lớn vang lên trên sân thượng.
Đồng tử Khương Hoán co rút, đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc, mất đi khả năng suy nghĩ, cơ thể phản ứng trước một bước, chạy ra ngoài, liền thấy Hoa Thải Y từ trên cao rơi xuống, mà Tường Khí của hắn vừa vặn biến mất.
Khương Hoán dựa vào hai con dao trong tay, nhanh chóng hạ gục ba con thú biến dị xung quanh, sau đó chạy như bay qua, đỡ lấy Hoa Thải Y đang rơi xuống từ không trung.
Lực rơi va chạm khiến cánh tay hắn tê dại, nhưng hắn vẫn ôm chặt eo Hoa Thải Y, mang theo người lăn một vòng trên mặt đất, tránh thoát đòn tấn công mạnh mẽ từ xa đang lao tới.
Khương Hoán lại một lần tạo ra một Tường Khí, bao lấy cả hai người. Lúc này, hắn đã có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đang bị rút cạn sức lực.
Hoa Thải Y nhô người ra khỏi lòng hắn, vừa định nói gì đó, liếc thấy vết thương ngày càng nghiêm trọng trên tay hắn, lập tức đổi giọng:
"Anh mau thu Tường Khí lại đi! Tay anh thành như vậy rồi!"
Khương Hoán nhìn tay mình, cười khổ một tiếng:
"Vô dụng, khả năng tự chữa lành của anh có lẽ sẽ không hồi phục trong thời gian ngắn."
Anh nói cái gì?!
Hoa Thải Y nắm lấy cánh tay hắn.
"Không kịp giải thích nhiều, nhưng năng lực đặc biệt của anh đúng là đang suy giảm, em đừng lo lắng, vấn đề không lớn, tập trung vào trước mắt là được... Ba giây sau anh sẽ rút Tường Khí."
Khương Hoán vỗ vỗ tay Hoa Thải Y, nắm lấy lòng bàn tay cậu, gãi gãi, ra hiệu bằng mắt, lại hôn Sau khi rút Tường Khí, cơ thể Khương Hoán đột nhiên loạng choạng, hắn dùng sức chớp mắt, lắc đầu một cái.
Anh! Hoa Thải Y có chút lo lắng.
Thế nào, vui không? Arthur vừa vỗ tay vừa đi tới, thân thể lắc lư, cười đến có chút điên loạn.
"Gã chỉ tay về phía chiến trường, nơi Lê Mặc và những người khác đang chiến đấu, rồi nói:"Nhìn bọn họ mà xem, đừng cố gắng nữa. Hai người không thay đổi được gì đâu. À, nói thế có lẽ chưa đúng, có lẽ trước đây thì còn có cơ hội, nhưng bây giờ năng lực đặc biệt của hắn coi như vô dụng.
Giờ đây, hai người đánh nhau lại vướng chân nhau, bọn mày thua chắc rồi –
"Arthur quan sát biểu cảm của Hoa Thải Y, lại nói:"Hắn không nói cho cậu biết sao? Máu của hai người tương khắc, ở cùng nhau chỉ có cả hai cùng bị thương, là máu của cậu khiến cho dị năng của hắn suy yếu.
Chuyện của mẹ cậu hẳn là cậu biết rồi, trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể cứu cậu... Cho nên bây giờ còn một con đường có thể đi, cậu theo tôi trở về, tôi sẽ tha cho bọn họ, hà cớ gì phải ôm quyết tâm chiến đấu đến cùng, chết chung, giải quyết vấn đề một cách hòa bình không tốt sao?
"Hoa Thải Y khó tin nhìn về phía Khương Hoán, thấp giọng nói:"Hắn nói là thật sao? Năng lực của anh yếu đi là vì em sao?
"Đầu óc Khương Hoán hiện tại rất hỗn loạn, tư duy như bị tước đoạt, nhưng hắn vẫn theo bản năng xoa dịu cảm xúc của Hoa Thải Y:"Chuyện này tương đối phức tạp, nhưng không sao, anh sẽ giải quyết...Mày sẽ giải quyết?
Ha ha ha ha ha ha... Rốt cuộc mày có hiểu rõ tình cảnh của mình không, đừng tùy tiện khoác lác...
"Arthur vừa thở d ốc vừa cười, đột nhiên vỗ đầu, nói:"À đúng rồi, suýt nữa quên, mày quả thực có thể không rõ tình cảnh hiện tại của mình, màyi hiện tại đầu óc choáng váng, tư duy hỗn loạn không phải vì dị năng hao hết, tinh thần lực thiếu hụt –
"Arthur tiến lại gần hai bước, chỉ vào cổ mình:"Quá xúc động rồi, mất lý trí không tốt đâu."
Ánh mắt Hoa Thải Y di chuyển đến cổ Khương Hoán, trên đó có một vết cắt, đang rỉ máu, nhưng xung quanh vết thương rõ ràng còn có máu không thuộc về hắn. Hoa Thải Y quay đầu nhìn cổ tay Arthur, phát hiện có một vết thương mới.
Hoa Thải Y lại ngẩng đầu nhìn Khương Hoán, phát hiện ánh mắt Khương Hoán đã thay đổi, trở nên lạnh nhạt, xa lạ, như một con dao nhọn đâm vào tim cậu.
Anh? Giọng Hoa Thải Y có chút run rẩy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!