Chương 18: Báu vật

Khương Hoán tận hưởng dư vị mềm mại thoáng qua từ nụ hôn vừa chạm vào liền rời.

Thật nghiêm túc, ánh mắt còn mang chút ngây ngô, hai má ửng hồng, vành tai đỏ như sắp rỉ máu. Vẻ mặt cậu ngây thơ như vậy, lại nói ra lời mê hoặc đến thế.

Khương Hoán cảm thấy bụng dưới nóng ran, liền giữ chặt cổ tay cậu kéo vào lòng mình, hai ngón tay nâng cằm cậu lên, cọ xát vào môi cậu, thì thầm:

"Anh ước gì em quyến rũ anh mỗi ngày như thế này..."

Khương Hoán hơi siết chặt cằm Hoa Thải Y, hé mở môi cậu ra để lưỡi mình luồn vào.

Ưm! Khóe mắt Hoa Thải Y ửng đỏ, ánh mắt mê ly, đôi môi ướt át vì nụ hôn mãnh liệt của Khương Hoán.

Khương Hoán ghì chặt Hoa Thải Y xuống, Hoa Thải Y vòng tay ôm lấy lưng Khương Hoán, giữ thăng bằng rồi đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của anh.

Một lúc sau, Khương Hoán buông Hoa Thải Y ra.

Cả hai đều thở d ốc, Hoa Thải Y trông đặc biệt lúng túng, môi sưng đỏ còn dính nước bọt của cả hai, khóe mắt, gương mặt, tai, cổ, chỗ nào cũng ửng hồng, đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền, dường như chưa hoàn hồn sau nụ hôn vừa mãnh liệt và táo bạo.

Khương Hoán nhẹ nhàng cọ nhẹ khóe mắt cậu, rồi lại hôn lên khóe môi cậu, sau đó lặng lẽ ôm cậu.

"Vậy là chúng ta chính thức ở bên nhau rồi nhé?" Khương Hoán khẽ hỏi bên tai Hoa Thải Y.

Hoa Thải Y ôm chặt eo Khương Hoán, dụi đầu vào vai hắn, gật mạnh hai cái: Dạ...

...

Đến ngày xuất phát tới hang ổ, Khương Hoán không mang theo quá nhiều người, chỉ để Lê Mặc chọn vài người có năng lực điều khiển xe du lịch loại nhỏ, tổng cộng chưa đến 30 người.

Lúc xuất phát, Khương Hoán và Hoa Thải Y lái chiếc xe du lịch lớn nhất, nhưng vẫn là loại nhỏ – họ dự định đánh bom hang ổ đó, nhưng không muốn lãng phí quá nhiều xăng. Lê Mặc và Tả Thừa Minh lái một chiếc xe đi ngay sau họ.

Bầu không khí giữa hai người hôm nay có chút kỳ lạ, cả hai đều không được thoải mái, nhưng vẫn ngầm hiểu ý nhau về điểm đến và chiếc xe. Lê Mặc ngồi ở ghế lái, khuỷu tay tì lên cửa sổ xe hạ xuống, tay chống cằm, vừa chờ mọi người tập hợp đông đủ, vừa suy nghĩ miên man.

Khương Hoán nắm tay Hoa Thải Y đi tới, búng tay vào Lê Mặc đang lơ đãng. Khi cô hoàn hồn nhìn lại, hắn giơ tay phải đang đan mười ngón tay với Hoa Thải Y, nhướng mày nói đùa:

"Cảm ơn nhé, chúng tôi thành đôi rồi, cũng chúc cô sớm ngày nghĩ thông suốt!"

Nói xong, mặc kệ Lê Mặc dậm chân phản ứng thế nào, hắn nắm tay Hoa Thải Y quay về xe của mình. Vừa ngồi vào chỗ, hắn bỗng cảm khái:

"Nhớ lại hồi ở Thành Xăng, anh đã dạy hư em đi trộm xe."

Nói rồi, hắn nghiêng đầu nhìn Hoa Thải Y, mỉm cười, rồi như nhớ ra điều gì, hỏi:

"Lúc đó, anh thấy em đẩy lão già tóc bạc từ trên tháp cao xuống, em đoán anh nghĩ gì?"

"Nghĩ em thật tàn bạo sao?"

Hoa Thải Y cũng nghiêng đầu nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời nửa đùa nửa thật.

"Phụt, sao có thể chứ bảo bối, em làm sao mà dính dáng đến hai từ tàn bạo được..." Khương Hoán cười lớn, vẻ mặt vô cùng thoải mái, rồi ánh mắt dừng lại trong không trung, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó:

"Lúc ấy anh thấy em thật ngầu, thật mạnh mẽ."

Gương mặt Hoa Thải Y gần như ngay lập tức đỏ bừng.

Cậu theo bản năng đưa tay che miệng Khương Hoán, rồi khi nhìn thấy ánh mắt cười của hắn thì buông tay ra, chuyển sang dùng cả hai tay che kín mặt Khương Hoán. Vẻ mặt trêu chọc của Khương Hoán khiến Hoa Thải Y càng thêm nóng mặt, cậu che mặt như vậy để nhiệt độ trên mặt nhanh chóng giảm bớt.

Tiếng cười của Khương Hoán vang lên, hắn nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Hoa Thải Y, rồi đỡ cậu quay người lại, để trán cậu áp vào trán mình:

"Anh không trêu em nữa, không trêu em nữa, quay lại đây để anh buộc tóc cho em..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!