Khương Hoán cảm nhận được trên vai mình ẩm ướt. Hoa Thải Y đang run rẩy trong lồ ng ngực hắn. Hắn nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn, tay trái nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, rồi nhìn thấy một cảnh tượng khó quên —
Làn da Hoa Thải Y rất trắng, khóe mắt đỏ hoe vô cùng rõ nét, đáy mắt cũng ửng hồng. Sự ửng đỏ ấy lan dần từ khóe mắt, lan ra đến gò má. Đôi mắt cậu hơi khép hờ, hàng mi dày đậm đọng những giọt nước mắt, long lanh như sương sớm đọng trên lá xanh.
Chóp mũi cậu khẽ run, môi mím chặt, gần như không phát ra tiếng động nào.
Cậu đang khóc, lặng lẽ, đau đớn, kìm nén nhưng cũng đầy sự giải thoát. Dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương ấy, khiến trái tim Khương Hoán như tan chảy, nhưng cũng như bị ớt bột xát vào, cay đắng và đau xót.
Khương Hoán nâng mặt cậu lên, có chút lúng túng:
"Em... sao vậy? Đừng khóc..."
Bên ngoài Khí Tường, tiếng súng vẫn nổ vang trời. Hoa Thải Y cũng nhớ ra điều này. Dù lão đại của Tê Quạ đã bị tiêu diệt, nhưng vẫn còn một đám lâu la khó nhằn.
Cậu chỉ yếu đuối trong giây lát, rồi đứng dậy, lau mặt, giọng khàn khàn:
"Không sao, chúng ta đi hỗ trợ thôi, giải quyết chuyện trước mắt đã."
Khương Hoán lo lắng nhìn cậu, nhưng vẫn thu hồi Khí Tường, bắn chết tên đang canh gác bên ngoài, quay đầu nói nhanh với Hoa Thải Y:
"Được, em cẩn thận nhé, có chuyện gì nhất định phải nói với anh."
Hoa Thải Y gật đầu, xoay người đá ngất một tên phía trước, rồi ném ra con dao găm. Thân hình cậu như mũi tên, nhanh chóng đoạt mạng những kẻ đang định bao vây cậu.
Vệt đỏ nơi khóe mắt vẫn chưa tan, trên má vẫn còn vương nước mắt, nhưng trên khuôn mặt đáng lẽ phải ủy khuất, đáng thương đó lại không hề có biểu cảm gì, cằm còn dính máu của người khác, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.
Lúc này, đầu óc cậu trống rỗng, cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của cậu. Những chiêu thức chiến đấu, phản xạ né tránh đã in sâu vào trí nhớ, vào từng thớ thịt của cậu.
Cậu nhìn xung quanh, nhặt được vài khẩu súng, nhưng không còn nhiều đạn. Trận chiến này chủ yếu dùng vũ khí lạnh, cả hai bên đều không có đủ đạn dược để phung phí.
Cậu chọn một khẩu súng vừa tay từ tay kẻ địch, bắn chết vài tên đang lao về phía mình, rồi nhanh chóng tìm đạn phù hợp từ những khẩu súng khác.
Cậu cúi đầu thay đạn, nhưng dường như trên đầu cậu còn mọc thêm con mắt thứ ba, không cần ngẩng lên mà vẫn có thể dùng một tay nắm lấy một xác chết chắn viên đạn đang bay tới, tay kia ném vỏ đạn, rồi nhanh chóng bắn một phát vào giữa trán kẻ địch.
Cậu lại thành thạo dùng xác kẻ địch làm lá chắn, gần như mỗi một phát đạn đều găm thẳng vào giữa trán chúng. Thỉnh thoảng bắn trượt, cậu cũng không bồi thêm một phát, mà dùng một chút sức mạnh của sợi râu tinh thần để khống chế viên đạn.
Bằng cách này, cả đạn dược lẫn dị năng đều được sử dụng một cách tiết kiệm.
Bỗng nhiên bên tai cậu vang lên tiếng gầm rú của động cơ. Quay đầu lại nhìn, cậu thấy Khương Hoán không biết đã lôi chiếc mô tô của Ngôn Thất ra từ lúc nào.
Tay trái hắn nắm lấy tay lái, tay phải cầm một khẩu súng trường cải tiến, vừa xoay tròn lên đạn, vừa bắn về phía đám người đang bao vây phía sau cậu. Viên đạn có sức công phá cực lớn, lửa bùng lên, quét ngã một loạt người.
Hoa Thải Y đoán đó có thể là loại đạn long tức mà Khương Hoán đã mày mò chế tạo tối qua.
Khương Hoán lại bắn thêm một phát nữa, dọn dẹp gần hết những kẻ xung quanh, rồi lái xe đến bên cạnh Hoa Thải Y.
Hắn chống một chân xuống đất để giữ xe thăng bằng, mỉm cười, đưa tay ra, làm một động tác mời, nói câu mà hắn đã nói khi hai người gặp nhau lần đầu:
"Lên xe đi, bạn đồng hành của anh."
Hoa Thải Y sững người trước cảnh tượng quen thuộc này. Cậu nhìn nụ cười dịu dàng và rạng rỡ trên khuôn mặt Khương Hoán, nhìn bàn tay mạnh mẽ của hắn, nhìn lồ ng ngực săn chắc ẩn dưới lớp áo da, góc độ ánh sáng mặt trời cũng giống hệt ngày hôm đó, bỗng chốc ký ức chồng lên nhau khiến tim cậu đập nhanh không rõ lý do, cả người tê dại, như bị điện giật.
Nhìn thấy vẻ mặt ngây người của Hoa Thải Y, Khương Hoán bật cười:
"Sao lại làm vẻ mặt đáng yêu thế?"
Bàn tay hắn đang đưa ra bỗng đổi hướng, ôm lấy eo Hoa Thải Y, bế cậu lên đặt lên yên sau của chiếc mô tô, sau đó đưa cho cậu khẩu súng ngắn đã được cải tiến, vỗ vỗ eo cậu cho cậu ngồi vững, rồi khởi động xe, cười nói:
"Ngồi cho chắc nhé Nhất Nhất, anh chở em đi hóng gió!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!