Trịnh Minh Dịch ra tù vào thứ sáu nên Giang Trì Cảnh đã xin nghỉ làm hôm ấy.
Thông thường khi đón phạm nhân thì người nhà sẽ đứng đợi ngay cổng để đối phương vừa bước ra là tới thăm hỏi ngay. Giang Trì Cảnh thì khác, anh sợ đồng nghiệp trông thấy nên phải đỗ xe tít ở cuối đường để đón Trịnh Minh Dịch.
Lá rụng phủ đầy hai bên đường, Trịnh Minh Dịch băng qua con đường trồng đầy những cây đến gần Giang Trì Cảnh. Anh cứ lặng lẽ nhìn người nọ qua ô cửa xe như thể đang thưởng thức một bộ ảnh động từ tạp chí.
Chân Trịnh Minh Dịch vừa dài vừa thẳng, khi hắn mặc quần tây vào trông càng đẹp hơn. Mỗi lần hắn cất bước, bức tường cao sau lưng lại thu nhỏ thêm một chút, lúc Trịnh Minh Dịch đi đến gần chiếc xe việt dã của Giang Trì Cảnh thì cổng nhà tù đã cách họ rất xa.
"Xe mới mua à?" Trịnh Minh Dịch ngồi lên ghế lái phụ hỏi.
"Vâng, anh thấy sao?" Giang Trì Cảnh hỏi.
Trịnh Minh Dịch quay đầu nhìn băng ghế trống đằng sau rồi nhẹ nhàng hỏi: "Có cần phải mua xe to như không em?"
Giang Trì Cảnh khởi động xe, anh đáp lại đầy ẩn ý: "Anh nghĩ xem?"
Trịnh Minh Dịch cười đáp: "Cần chứ."
Hai người đều rõ mớ suy nghĩ đen tối trong đầu đối phương. Giang Trì Cảnh đảm bảo lúc quay lại nhìn hàng ghế rộng rãi phía sau, Trịnh Minh Dịch đã lập tức hiểu lý do thật sự anh chọn mua chiếc xe này.
Lần đầu có Trịnh Minh Dịch ngồi cạnh bên khiến tâm trạng Giang Trì Cảnh khoan khoái đến lạ, dù rõ ràng là con đường này anh đã đi qua rất nhiều lần.
Lúc hai người về đến nhà trời vẫn chưa đứng bóng.
Đôi dép lê tình nhân được đặt ngay trước cửa, Giang Trì Cảnh đi vào tháo giày ra thay, ngờ đâu lúc anh định đi vào phòng khách thì bỗng bị Trịnh Minh Dịch ôm chầm từ phía sau.
"Giang Giang." Trịnh Minh Dịch vùi đầu vào vai Giang Trì Cảnh, hắn nhẹ nhàng gọi tên anh.
Có lẽ đã mất tự do quá lâu nên Trịnh Minh Dịch cũng bồi hồi cảm xúc, Giang Trì Cảnh nhận ra tâm trạng của hắn lúc này chẳng giống mọi khi tí nào.
"Sao thế anh?" Giang Trì Cảnh vuốt tóc Trịnh Minh Dịch như đang an ủi chú con to xác đang làm nũng này.
Trong tù không được phép để tóc dài nên Trịnh Minh Dịch cũng cắt tóc, mái tóc ngắn của hắn hơi rám tay anh, nhưng Giang Trì Cảnh vuốt ve một hồi lại đâm ra nghiện. Suy cho cùng thì cũng hiếm khi Trịnh Minh Dịch bộc lộ cảm xúc thật của mình như bây giờ
Hắn bảo: "Anh đang nghĩ nếu không có em thì giờ anh sẽ ra sao."
Câu hỏi này thật khó trả lời. Cơ mà đúng là Giang Trì Cảnh đã cứu mạng người nọ rất nhiều lần, từ vụ kẻ khả nghi đột kích nhà Trịnh Minh Dịch đến cái lần hắn bị Lão Cửu xử trong phòng tắm, rồi cả vụ lật xe buýt gần đây nữa. Nếu khi ấy không có Giang Trì Cảnh thì chắc chắn Trịnh Minh Dịch đã bị kẻ áo đen bắn chết rồi.
"Anh có thể hỏi một "anh" khác ở thế giới song song xem sao, biết đâu chừng hắn sẽ gặp một người không giống em tí nào."
Đây quả là một đề xuất dở hơi, thế mà Trịnh Minh Dịch nghe xong lại ngẩng đầu lên tư lự như thật rồi đáp: "Thế thì anh may mắn hơn hắn rồi."
Giang Trì Cảnh thường xuyên đau đầu nhức óc vì những suy nghĩ kì lạ của Trịnh Minh Dịch, nhưng anh phải thừa nhận rằng đôi khi logic của hắn khiến tim anh như mềm nhũn đi.
"Đồng phục của em đâu rồi?" Trịnh Minh Dịch vẫn đứng im.
Hắn vừa thốt ra câu này, bầu không khí đang dâng trào cảm xúc lập tức tan biến. Dĩ nhiên Giang Trì Cảnh đã chuẩn bị hết cả rồi, nhưng giờ có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
"Tới phòng bếp trước đã." Giang Trì Cảnh nói.
"Bắt đầu từ phòng bếp sao em?" Trịnh Minh Dịch hỏi.
Bình thường người ta hay nói bắt đầu từ việc nhỏ, bắt đầu từ bạn bè, vân vân và mây mây. Đây là lần đầu tiên anh nghe có người nói bắt đầu từ phòng bếp nhé. Câu cú kì cục như vậy mà nghe vẫn logic phết, phải nói là tiếng Trung thâm thúy, còn đầu óc Trịnh Minh Dịch thì quá thần kỳ.
"Bắt đầu từ việc ăn đã."
Giang Trì Cảnh thoát khỏi vòng tay Trịnh Minh Dịch, anh xỏ dép lê đi vào phòng bếp rồi lấy từ tủ lạnh ra một chén gì đó màu trắng sữa.
Trịnh Minh Dịch cũng đi theo vào hỏi: "Đậu hũ à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!